"Vâng!"
Đám đàn ông kia cười lạnh, cầm chắc vũ khí trong tay trực tiếp lao thẳng về phía Diệp Thu.
Bạo Long cùng hai người Hồng Khổng Tước vừa định tiến lên che chở Diệp Thu ở sau lưng.
Thì ngay lúc này.
Diệp Thu xua tay, nhàn nhạt nói: "Không cần!"
Nghe vậy.
Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước hơi sửng sốt, sau đó liền lui ra ngoài.
Hai người bọn họ biết Diệp Thu muốn tự mình ra tay.
Mà với năng lực của Diệp Thu, hai người bọn họ đương nhiên yên tâm 100%.
Rất nhanh.
Đám người tay cầm vũ khí kia lao đến trước người của Diệp Thu.
"Nhóc con, tốt nhất mày đừng nên lộn xộn, nếu không, lưỡi liềm của tao không có mắt đâu!"
Một tên đàn ông trong đó cầm liềm trên tay, trợn mắt nhìn Diệp Thu, giễu cợt nói.
Ngay sau đó, một tay anh ta vung liềm, tay còn lại trực tiếp chộp lấy cánh tay của Diệp Thu.
Mắt thấy bản thân sắp thực hiện được ý định.
Thì ngay tại thời điểm này.
Diệp Thu chợt giơ chân lên, đạp tới.
"Ầm!"
Chỉ nghe một tiếng rên vang lên.
Người đàn ông kia bị đạp bay ra ngoài.
Mà lần bay nay lại khoảng chừng hơn mười mét rồi mới rơi xuống đất.
Đám người còn lại thấy cảnh tượng này, nhất thời cũng ngẩn ngơ.
Cái quái gì thế này.
Một cú đá có thể đạp một người cao to như vậy bay hơn chục mét sao.
Thế này phải dùng bao nhiêu sức lực đây!
Trong chốc lát.
Bọn họ đều nuốt khan.
Giống như bị kinh sợ vậy.
Còn có hai anh em Vương Bá cùng Vương Chí Vĩ nữa.
Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608760/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.