Cứ thế.
Diệp Thu nhanh chóng đi trước, rất nhanh đã bỏ xa Bạo Long một đoạn, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Bạo Long.
Thế nhưng.
Bạo Long vẫn không vội không gấp, tiếp tục di chuyển với tốc độ bình thường.
Theo suy nghĩ của anh ta, nếu mà Diệp Thu cứ chạy tiếp với tốc độ nhanh này thì chẳng bao lâu nữa sẽ kiệt sức dừng lại.
Đến lúc đó, tất nhiên là thắng lợi sẽ thuộc về mình.
Nhưng mà.
Chạy được khoảng một giờ đồng hồ.
Dọc theo đường đi, Bạo Long vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thu.
Theo đánh giá của anh ta.
Thể lực của Diệp Thu phải cạn kiệt từ lâu rồi, do đó ngừng ở ven đường nghỉ ngơi mới phải chứ.
Nhưng sao bây giờ lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thu chứ?
Trong khi Bạo Long đang hết sức hoài nghi.
Điện thoại của anh ta bất ngờ reo lên.
Tiếng điện thoại làm cho Bạo Long giật mình, sau đó anh ta vội vàng rút điện thoại ra ấn nút nghe, rất là không kiên nhẫn nói: "A lô, tôi đang chạy việt dã đấy, không có việc gì thì cúp đây!"
"Lão đại, là em, Phì Miêu đây. Anh đừng tắt máy vội, em có chuyện nói với anh!"
Trong điện thoại truyền ra tiếng của Phì Miêu.
Nghe thấy thế.
Bạo Long ngây ngẩn cả người, nghi hoặc nói: "Sao vậy?"
"Bên cạnh anh có cái cây hay cái cột điện gì gì đấy không?"
Phì Miêu thử tính hỏi.
"Cây?
Cột điện?"
Bạo Long nhìn lướt qua xung quanh, nghi hoặc nói: "Có đấy, nhưng cậu hỏi cái này làm gì?"
"Có lời này, anh hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608732/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.