Lời nói của Diệp Thu khiến vẻ mặt của Ngu Tử Diệp đột nhiên thay đổi. Anh ta nghiến răng nghĩ ngợi hồi lâu, chỉ có thể giở giọng “cả vú lấp miệng em”: "Vậy thì... đó có thể là sở thích của người phụ nữ này, hoặc vốn dĩ người phụ nữ này thích mặc đồ xuyên thấu!" “Một cô gái hám tiền hám của thích mặc váy xuyên thấu ư? Lẽ nào không thấy điều này có mâu thuẫn sao? Giống như một người nói rằng anh ấy yêu thích sự sạch sẽ, nhưng cả ngày lẫn đêm lại chui rúc vào đống rác nằm ngủ, chẳng lẽ anh không cảm thấy điều này rất kỳ lạ sao?” Gương mặt của Diệp Thu tràn đầy vẻ suy tư và hỏi ngược lại. "Anh quan tâm tôi mâu thuẫn hay không mâu thuẫn ư? Diệp Thu, giao cho anh giải thích bức tranh này nhỉ? Từ trước tới giờ anh đều chẳng nói được gì có ích cả, đừng nói với tôi là đến giải thích tranh mà anh cũng không làm được nhé?” Ngu Tử Diệp tự biết mình đuối lý, anh ta trợn mắt liếc Diệp Thu một cái rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. "Đừng sốt ruột chứ, ban nãy chỉ mới thiết lập nhân vật trước để anh nắm sơ qua thôi, tiếp theo tôi mới đi vào chủ đề nè!” Khóe miệng của Diệp Thu hơi nhếch lên, sau đó chỉ tay vào bức tranh trên tường nói tiếp: "Thực ra bức tranh này là nói về một tình yêu rất gần với thực tế, một tình yêu giữa những con người bình thường!Người đàn ông và người phụ nữ trong tranh đều là người bình thường. Từ trang phục có thể thấy, tuy cuộc sống của đôi tình nhân nhỏ này không giàu có, nhưng hai người lại vô cùng yêu thương nhau! Người đàn ông biết người phụ nữ rất thích một chiếc túi LV, nên anh ấy đã dành dụm tiền rất lâu, sau đó dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm mua chiếc túi này và tặng cho người phụ nữ trong ngày này!Người phụ nữ rất bất ngờ và cực kỳ hạnh phúc, còn người đàn ông cảm thấy rất vui mừng khi thấy bạn gái của mình hạnh phúc. Nhưng anh ấy nghĩ đến những ngày tháng sau này có thể sẽ phải sống rất vất vả, nên ở khóe mắt của anh ấy có đọng lại những giọt nước mắt đau khổ và bất lực. Tuy nhiên, anh ấy không hối hận. Anh ấy vẫn nắm chặt tay bạn gái và chọn cách chịu đựng nỗi đau này một mình để người phụ nữ của mình được hạnh phúc. Đây chính là tình yêu sâu đậm mà anh ấy dành cho người phụ nữ của mình!" "Vậy còn người phụ nữ thì sao? Trong lúc vui vẻ, cô ấy không hề quên người đàn ông, cô ấy biết rõ người đàn ông đã phải mất bao nhiêu tiền để mua được chiếc túi LV này, vì vậy cô ấy quyết định trả lại chiếc túi LV và đưa tiền lại cho người đàn ông... " "Chờ một chút!" Ngu Tử Diệp lập tức ngắt lời Diệp Thu, anh ta nở một nụ cười lạnh lùng và hỏi lại Diệp Thu: "Diệp Thu, anh vẫn thường bảo tôi đang nói nhảm nhí, tôi thấy người đang nói nhảm nhí là anh đấy, nhỉ?"
Chỗ nào trong bức tranh này nói rằng người phụ nữ định trả lại chiếc túi hả? Tất cả đều do anh tự mình bịa ra có phải không?" "Đúng vậy, tôi thấy anh đang nói quàng nói xiên, tất cả đều là do anh tự bịa ra mà thôi!” Triệu Thư Đình trừng mắt nhìn Diệp Thu và nói với anh bằng một giọng điệu khinh thường. Ai nấy cũng đều rối rít đổ dồn ánh mắt nghi ngờ sang phía Diệp Thu. Thực ra ban đầu khi nghe những gì Diệp Thu nói, bọn họ cảm thấy rất có lý. Nhưng vấn đề nằm ở câu cuối cùng. Người phụ nữ muốn trả lại chiếc túi và trả lại tiền cho người đàn ông. Nhưng những thứ này hoàn toàn không được vẽ trong bức tranh. Diệp Thu nói như vậy có hơi cứng nhắc rồi! Dù sao thì Diệp Thu cũng chỉ được giải thích hàm ý của tranh, không được mượn tranh mà bịa ra câu chuyện hoàn toàn khác. Để diễn giải ý nghĩa của bức tranh thì chắc chắn phải dựa vào nội dung bức tranh. Trong tranh có gì thì mới có thể nói cái đó. Nếu không thì tất cả những lời đó đều là nói quàng nói xiên! Diệp Thu cảm nhận được những ánh mắt dò xét và chất vấn của mọi người, nhưng anh không hoảng sợ một chút nào cả, khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, sau đó vẫn vô cùng bình tĩnh giải thích tiếp: "Đừng gấp! Tiếp theo sẽ đến điểm chính. Điểm chính của bức tranh là muốn nói đến ánh mắt của người phụ nữ, mọi người nhìn đi, đây mới chính là chỗ tuyệt diệu và tinh xảo của bức tranh này.” "Ánh mắt sao?" Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong phút chốc không hiểu được Diệp Thu đang muốn nói đến điều gì. Diệp Thu không hề nói nhảm, anh thẳng tay lấy điện thoại ra, bật chức năng phóng đại trên điện thoại, rồi soi vào ánh mắt của người phụ nữ trong bức tranh, sau đó anh nói: "Xin mọi người hãy nhìn đây!" Nghe thấy thế, mọi người đều lũ lượt nhìn vào điện thoại di động của Diệp Thu. Ghé mắt nhìn một cái, ai nấy đều vô cùng sửng sốt. Bởi vì họ đã phát hiện ra, sau khi điện thoại di động của Diệp Thu phóng to đôi mắt của người phụ nữ lên, trong ánh mắt đó lại chứa đựng một thứ khiến đất trời xoay chuyển! Sau khi phóng to con mắt bên phải của người phụ nữ đó, mọi người phát hiện ra còn có một bức tranh khác. Trước một cửa hàng của thương hiệu LV, người phụ nữ đưa chiếc túi LV đeo trong tay cho nhân viên bán hàng. Hơn nữa trong con mắt trái của người phụ nữ còn có một bức tranh khác nữa. Đó là người phụ nữ đang cầm một chồng tiền thật dày và trả lại cho người đàn ông. Hai bức tranh vừa soi thấy được trong hai mắt trái và phải của người phụ nữ hoàn toàn trùng khớp với câu nói cuối cùng của Diệp Thu! Rõ ràng, Murphy Los đã dùng ý tưởng vẽ nội tâm của người phụ nữ vào trong đôi mắt của cô ấy! Điều này khiến mọi người vô cùng ngỡ ngàng và ngạc nhiên. Nếu như không dùng điện thoại di động của Diệp Thu để phóng đại đôi mắt của người phụ nữ đó, thì cho dù có nói thế nào cũng sẽ không chú ý đến trong đôi mắt của người phụ nữ còn chứa đựng những bức tranh nhỏ xíu khác. Đây có thể coi là một trong những kỹ thuật tương đối khó trong kỹ xảo hội họa. Trong thuật ngữ của lĩnh vực này thì đây được gọi là “tranh trong tranh”! Chỉ có thể là một họa sĩ đạt đến trình độ cao siêu tuyệt vời mới có khả năng vẽ được bức tranh như vậy. Dẫu sao, muốn che giấu một bức tranh phụ hoàn chỉnh vào đôi mắt nhỏ xíu kia thì phải cần bố cục rất chặt chẽ, để người xem không dễ dàng phát hiện ra. Có lẽ mức độ khó chẳng thua kém gì nghệ thuật điêu khắc trên gạo! Đồng thời điều này khiến mọi người không khỏi cảm thán tài năng hội họa tuyệt vời của Murphy Los. Nhưng họ cũng vô cùng ngạc nhiên về khả năng am hiểu về bức tranh này của Diệp Thu, cũng như óc quan sát tuyệt vời của anh. Phải biết rằng nếu không dùng chức năng phóng đại của điện thoại di động thì vốn dĩ sẽ không nhìn ra được hai bức tranh phụ ẩn giấu trong đôi mắt của người phụ nữ này. Trước khi Diệp Thu nói, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra, Ngu Tử Diệp cũng vậy. Nhưng Diệp Thu đã phát hiện ra. Nếu như không có hiểu biết sâu rộng về bức tranh này và khả năng quan sát tinh tế của Diệp Thu thì sẽ chẳng một ai trong số họ có thể khám phá ra nó. "Bốp bốp bốp!" Chẳng mấy chốc, những tràng pháo tay nồng nhiệt đã nổ ra trong sân vận động. Cuối cùng, những ánh mắt khinh thường của mọi người dành cho Diệp Thu ngay lập tức đã mất tăm không để lại dấu vết gì, thay vào đó là nỗi ngạc nhiên xen lẫn sự thán phục. Sau khi nhìn thấy hai bức tranh “tranh trong tranh” này ẩn chứa trong mắt người phụ nữ. Cách giải thích của Diệp Thu về bức tranh này đã hoàn toàn thuyết phục được bọn họ! Nhìn lại cách giải thích của Ngu Tử Diệp ban nãy, thật sự giống như lời Diệp Thu đã nói, toàn bộ đều là nói quàng nói xiên! "Chuyện này... chuyện này sao có thể, sao có thể thành ra như vậy?" Ngu Tử Diệp sững sờ đứng chết trân tại chỗ, khuôn mặt nhăn nhúm vô cùng khó coi. Lúc này, anh ta cảm thấy như mình vừa bị ai đó tát thẳng vào mặt một cái! Đau đớn lạ thường! Vẻ mặt của Triệu Thư Đình cũng không khá hơn là bao. Vừa rồi bà ta chế nhạo Diệp Thu. Kết quả là Diệp Thu đã dùng sự thật dạy cho bà ta một bài học. Điều này khiến bà ta cảm thấy xấu hổ, bà ta chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Nhưng người hoảng sợ nhất chính là Lâm Thanh Nhã. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã hơi cau mày. Bởi vì cô cảm thấy hiện tại Diệp Thu có hơi xa lạ. Trong ấn tượng của cô, Diệp Thu lúc nào cũng hi hi ha ha cười toe toét cả ngày, ngoài việc lau chùi dọn dẹp, anh còn nấu ăn và làm việc nhà, anh là một người đàn ông nội trợ rất đỗi bình thường.
Nhưng bây giờ, những hiểu biết của Diệp Thu về bức tranh này đã vượt qua suy nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây! Ngay cả cô là một fan cứng của Murphy Los cũng tự thấy mình không bằng anh.
Đây chính là Diệp Thu cả ngày hi hi ha ha cười toe toét suốt ngày mà không biết xấu hổ đó sao?
Trong lòng của Lâm Thanh Nhã cảm thấy rất nghi ngờ và khó hiểu.
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã mách bảo với cô rằng, có lẽ cô chưa thật sự hiểu hết về con người của Diệp Thu.
Có lẽ những hình ảnh trước đây chỉ là ngụy trang của Diệp Thu! Vì vậy, thời điểm này chính là lần đầu tiên Lâm Thanh Nhã cảm thấy nghi ngờ về thân phận của Diệp Thu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]