“Hả? Thật không? Nói nhanh lên, tôi đang chú ý lắng nghe đây!" Khóe miệng của Ngu Tử Diệp hiện lên một điệu cười châm chọc, anh ta nói một cách khinh thường. “Sở dĩ tôi lắc đầu là do cách anh giải thích bức tranh này quá nông cạn. Những cái khác tạm thời không nói nhưng tác giả của bức họa này là Murphy Los, anh có cảm thấy tác phẩm của ông ấy chỉ dùng để biểu đạt sự châm chọc nông cạn này thôi không? Đơn giản như vậy sao? Vậy thì thật đáng tiếc cho danh hiệu đại sư hội họa đẳng cấp nhất thế giới của Murphy Los rồi?” Diệp Thu nói một cách thản nhiên. “Ây da, Diệp Thu, tôi nói anh béo anh còn thở hồng hộc đúng không? Anh nghĩ anh là ai vậy? Chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhà quê đến từ nông thôn, là dạng vô dụng thích ăn cơm chùa mà thôi, sao anh có thể hiểu nghệ thuật là gì được? Anh nhìn mà hiểu được bức tranh này sao? Theo ý của anh, chẳng lẽ thành ra tôi nói sai à? Anh đúng là hài hước!” Vẻ mặt của Ngu Diệp Tử gợi lên sự khinh thường và mỉa mai. “Nhưng mà Diệp Thu này, tôi cầu xin anh đừng quên thân phận của mình! Cái gì anh cũng không hiểu, thế mà cũng dám nói Tiểu Ngu nhà này nông cạn, chẳng lẽ anh có thể nhìn ra được ngụ ý của bức tranh này à? Có bản lĩnh thì nói ra cho mọi người nghe chút đi!” Đôi mắt sáng trên gương mặt mang đầy ý khinh thường của Triệu Thư Đình liếc nhìn Diệp Thu một cái. “Người này là ai vậy? Sao lại dám nghi ngờ cậu Ngu chứ? Chẳng lẽ anh ta không biết địa vị của đại sư Ngu trong giới hội họa của Hoa Hạ sao?”
“Cậu Ngu này nói như thế nào cũng là con của đại sư Ngu, những điều anh ta giải thích về bức tranh của đại sư Murphy Los vẽ rất chắc chắn, nhưng thằng oắt này lại từ đâu bay ra vậy? Còn dám nói cậu Ngu giải thích quá nông cạn, đúng thật là quá đề cao mình rồi đó!” “Nhưng mà có bản lĩnh thì anh giải thích chính xác ngụ ý được biểu đạt của bức tranh xem, anh cứ đứng ở đó mà mạnh miệng thì chả ai biết đâu!” Mọi người nhiệt tình hướng ánh mắt khinh thường sang Diệp Thu. Dù sao vừa rồi bọn họ cũng đã hiểu được giải thích của Ngu Tử Diệp dành cho bức tranh. Mà hiện tại Diệp Thu lại nói lời giải thích của Ngu Tử Diệp không đúng, lại còn nói nó vô cùng nông cạn. Chẳng phải là chuyện này đang đánh vào mặt bọn họ hay sao? “Oắt con, cậu Ngu đây là con của đại sư Ngu. Anh ấy giải thích bức tranh này đều được bọn tôi nhất trí tán thành, nhưng bây giờ anh lại nhảy ra nghi ngờ anh ấy rồi nói anh ấy giải thích nông cạn. Vậy thì chẳng phải anh đang nói tất cả bọn tôi đều là người nông cạn sao? Hôm nay anh không cho toàn thể mọi người ở đây một lời giải thích vừa lòng thì anh đừng hòng rời đi được!” Một người đàn ông trung niên đang trừng mắt, hung dữ nói với Diệp Thu. Diệp Thu mỉm cười, anh cũng không phản ứng lại mấy người này mà lại nhìn Ngu Tử Diệp rồi thản nhiên nói: “Bây giờ tôi muốn sửa sai một chút. Vừa nãy tôi nói sai rồi, tôi không nên nói anh giải thích bức tranh này quá nông cạn…” Nghe xong những lời này, khóe miệng Ngu Tử Diệp hiện lên một nụ cười đắc ý. Anh ta còn tưởng Diệp Thu thấy nhiều người bênh mình vậy nên bắt đầu khiếp sợ rồi. Chuyện này làm cho anh ta đắc ý đến cực độ nên anh ta cười lạnh lùng và chuẩn bị chế giễu Diệp Thu. Đúng lúc này lại nghe Diệp Thu nói tiếp: “Không phải anh giải thích nông cạn mà là nói bậy bạ, ông nói gà bà nói vịt. Nếu Murphy Los biết anh giải thích tranh của ông ấy như vậy, chỉ sợ là sẽ lên tăng xông mà hộc máu đấy!” Vừa dứt lời, toàn thể mọi người hoàn toàn sửng sốt. Sắc mặt Ngu Tử Diệp trở nên u ám ngay lập tức. Đúng là nhục nhã! Đây quả thực là nhục nhã đến trần trụi! Nếu hôm nay không có mặt mũi quay về thì sau này anh ta còn thể diện đâu mà xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Nhã đây? Nghĩ đến đây, Ngu Tử Diệp hít một hơi thật sâu để cố kìm nén sự tức giận của mình lại, không cho nó bộc phát ra. Ngay sau đó, anh ta nhìn Diệp Thu rồi cắn răng nói một cách lạnh lùng: “Nếu anh đã nói như vậy, xem ra anh thực sự đã hiểu bức tranh này. Vậy mong anh có thể giải thích bức tranh này cho toàn thể mọi người nghe. Nếu như anh giải thích không ra hoặc không thể làm cho mọi người tin phục lời anh nói thì anh phải quỳ gối dập đầu xin lỗi trước mặt tôi!” “Nếu tôi có thể giải thích được thì sao?” Diệp Thu cân nhắc hỏi một câu. “Thì coi như tôi đây đại diện cho tập thể đông đủ mọi người ở đây dập đầu xin lỗi anh. Hơn nữa tôi còn tự thừa nhận bản thân là một thứ nhà quê nông cạn!” Ngu Tử Diệp cắn răng, nói một cách rất tự tin. Sở dĩ anh ta dám nói như vậy là vì anh ta tin tưởng chắc chắn trăm phần trăm rằng Diệp Thu tuyệt đối không thể nào giải thích ra được! Cho nên anh ta mới dám chắc chắn như thế! “Được, vậy đi!” Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thanh Nhã thì chỉ thấy được trong ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Lâm Thanh Nhã tràn nập sự trách móc. Dĩ nhiên là cô trách Diệp Thu sao vừa rồi không rời khỏi đó cùng cô mà lại ở lại đánh cược với Ngu Diệp Tử. Tuy nhiên, trong ánh mắt trách móc của Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu còn phát hiện một thứ khác nữa. Lo lắng! Không sai, Lâm Thanh Nhã đang lo lắng cho Diệp Thu. Tuy là cô che giấu nó rất kĩ nhưng vẫn bị Diệp Thu bắt gặp. Chuyện này không khỏi khiến cho Diệp Thu cảm thấy ấm lòng, anh mỉm cười nhẹ nhàng với Lâm Thanh Nhã. Ngay sau đó, dưới ánh mắt khinh thường của mọi người. Diệp Thu đi lên trước bức tranh kia và nói với bọn họ: “Lúc mọi người ngắm một thứ gì đó thì thường chỉ biết mong muốn nhìn cái mà mình thích. Cũng bởi vì vậy mà đã bỏ qua một số chi tiết khá quan trọng. Mời mọi người nhìn quần áo của người phụ nữ này!” Anh vừa dứt lời thì mọi người sôi nổi nhìn về phía quần áo của người phụ nữ. “Vừa rồi mọi người chỉ chú ý đến chiếc túi xách LV trong tay người phụ nữ nhưng lại không chú ý đến bộ quần áo mà người phụ nữ này mặc trên người. Người phụ nữ mặc quần áo như thế nào? Một chiếc váy hoa dài quá khổ, thậm chí trên váy còn vá chằng vá chịt. Tôi muốn hỏi, có người nào yêu hư vinh ham tiền thích làm người đẹp lại diện một bộ váy tầm thường đầy vết vá như thế này không?” Diệp Thu chỉ vào chiếc váy của người phụ nữ trong tranh rồi nhàn nhạt cười nói. Nghe được những lời này, mọi người bắt đầu quan sát cẩn thận chiếc váy thì mới phát hiện ra, quả nhiên là có một chỗ vá. Hơn nữa không chỉ một cái. Điều này làm cho tất cả đều ngạc nhiên.
Vì theo như lời Diệp Thu nói. Nếu bức tranh này vẽ cô chủ thì thật sự là một người ham tiền thích làm người đẹp vậy tại sao cô ấy lại mặc một chiếc váy như vậy? Đáng lẽ cô ấy phải diện một bộ đồ hàng hiệu mới đúng chứ!
“Có lẽ cô ấy chỉ ngụy trang mà thôi, cô ấy cố ý mặc như vậy để ra vẻ đáng thương, làm cho đàn ông mua túi cho cô ấy. Kịch bản của người phụ nữ này thâm sâu thật đó!” Sắc mặt Ngu Diệp Tử thay đổi, anh ta vội vàng ngụy biện.
“Hả? Thật không?”
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt anh đầy suy tư: “Vậy được, chúng ta lại nhìn người đàn ông này đi. Đúng vậy, anh ta đang khóc lớn một cách thảm thiết nhưng tay anh ta vẫn nắm chặt tay người phụ nữ!”
“Điều này chứng minh cho điều gì? Anh ta yêu người phụ nữ này, yêu đến sâu đậm! Chẳng sợ vì người phụ nữ này mà trả giá, chẳng sợ sau này có khả năng anh ta phải uống gió Tây Bắc! Nhưng anh ta vẫn yêu người phụ nữ này, không có cách nào kiềm chế được thứ tình cảm đó! Xin hỏi, trước mặt người đàn ông yêu mình như thế thì người phụ nữ này ngụy trang như vậy để làm chi? Thậm chí người phụ nữ này chỉ cần há mồm một xíu là người đàn ông này sẽ vì cô ấy mà đánh cược cá tánh mạng! Cần gì phải diện một chiếc váy rách để tỏ ra đáng thương như vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]