Chương trước
Chương sau
Thấy vậy, cả người Diệp Thu sửng sốt.
Không phải hội Tân Nguyệt lừa bán trẻ em sao?
Tại sao chỗ này lại có một phụ nữ! Diệp Thu quay đầu liếc Từ Vân Long một cái, lạnh giọng nói: “Đây là chuyện gì?”
“Cô ta… Cô ta là một phóng viên, lúc trước muốn lén lút ngầm điều tra nơi này, bị chúng tôi bắt được cho nên nhốt lại ở đây!”
Từ Vân Long cười gượng giải thích.
Nghe vậy, hai mắt Diệp Thu nheo lại, lập tức trực tiếp đi đến trước phòng giam người phụ nữ xinh đẹp kia, thản nhiên nói: “Cô thật sự là một phóng viên sao?”
“Đúng vậy, tôi tên là Tống Thiến, là phóng viên tờ báo Giang Châu!”
Người phụ nữ xinh đẹp vội gật đầu, trả lời.
Diệp Thu suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Vừa rồi cô nói ông ta đang gạt người, là chuyện thế nào?”
“Hừ, vết thương trên người bọn nhỏ đều do người của họ gây ra, chỉ cần không nghe lời là đánh, chỉ cần khóc là đánh, chỉ cần nói lung tung là đánh, không chỉ có đánh, lại còn không cho ăn cơm, quả thật bọn họ đối xử với bọn nhỏ như gia súc, không có chút tình người!”
Người phụ nữ xinh đẹp hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói.
Nghe lời nói ấy, sắc mặt Diệp Thu càng lạnh hơn.
Cuối cùng bây giờ anh đã biết, cái gì gọi là địa ngục trống trải, ác ma ở trần gian! Đám người Từ Vân Long chính là ác ma! Bọn họ không chỉ hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của bọn nhỏ mà còn tàn phá tâm hồn thơ ngây của chúng.


Hoàn cảnh kiểu này thì ngay cả người lớn còn không chịu nổi, càng không nói tới mấy đứa con nít ngây thơ.
“Cậu Diệp, cậu đừng nghe người phụ nữ này ở đây la hét. Cô ta bị chúng tôi bắt, trong lòng căm hận nên mới vu cáo hãm hại chúng tôi, chúng tôi đối xử với đám nhỏ rất tốt, sao có thể ra tay đánh chúng chứ?”
Từ Vân Long vội vàng đi lên, cười gượng giải thích.
“Tôi không nói bậy, chính các người làm, đám súc sinh không có tình người!”
Tống Thiến lườm Từ Vân Long một cái, cắn răng nói.
Cô ta cũng không đếm xỉa tới.
Bị giam nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới có người ngoài vào đây.
Cho nên cô ta muốn đánh cược một phen, xem Diệp Thu có thể cứu mình ra ngoài hay không.
Nếu không vẫn tiếp tục bị nhốt trong hầm giam tối tăm ngột ngạt này, còn không bằng chết đi cho rồi.
“Con đàn bà thối, mày dám nói bậy một câu nữa thử xem!”
Từ Vân Long hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thiến, lập tức dùng tay nắm tóc Tống Thiến, muốn tát Tống Thiến hai cái.
“Rầm!”
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng vang nặng nề.
Cả người Từ Vân Long bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tay vịn của phòng giam sắt, phun ra một ngụm máu tươi, mắt kính kim loại cũng bị rơi trên đất.
Mà người đá chính là Diệp Thu.
Tống Thiến thấy vậy cũng sửng sốt, lập tức nhảy nhót hoan hô tại chỗ: “Đánh hay lắm, đánh chết tên mặt người dạ thú này!”
“Cậu Diệp,cậu...”
Từ Vân Long nhìn Diệp Thu, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Anh ta cũng không ngờ là đột nhiên Diệp Thu ra tay với mình.
“Cho ông mười giây, cho tôi một lý do không giết ông!”
Diệp Thu đi tới trước mặt Từ Vân Long, đạp vỡ cặp kính kim loại, lạnh lùng nói.
“Chẳng phải cậu đã nói là không giết tôi sao?”
Thân thể Từ Vân Long run rẩy hỏi.
“Có sao? Ồ, tôi hối hận rồi!”
Mặt Diệp Thu không chút thay đổi nói.
Từ Vân Long sợ tới mức mặt thay đổi lớn, vội vàng bò lại bên chân Diệp Thu, dập đầu xin tha thứ: “Cậu Diệp, tôi xin cậu, xin cậu tha cho tôi một con đường sống. Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi, cậu muốn tôi đưa anh bao nhiêu tiền cũng được, mười triệu sao? Hay năm mươi triệu? Hoặc một trăm triệu cũng được! Cậu ra giá đi, chỉ cần trong khả năng của tôi, chắc chắn tôi sẽ không trả giá!”
“Dùng tiền bẩn mà ông bán trẻ em để hối lộ tôi đúng không?”
Sắc mặt Diệp Thu tối tăm.
“Không… Không phải vậy, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ cần mạng sống, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống đi!”
Từ Vân Long vội vàng lắc đầu giải thích.
Ngay giờ phút này, anh ta chẳng cần cái gì cả, tôn nghiêm, khí thế gì đó, toàn bộ đều vứt sang một bên đi thôi.
Thứ anh ta muốn chính là tiếp tục sống.
Nếu ngay cả mạng sống cũng không còn thì muốn những thứ kia có ích gì chứ?
“Có vài người có thể sống, nhưng có vài người, nhất định phải chết, không cần nghi ngờ, ông thuộc loại người sau!”
Trong mắt Diệp Thu lóe sáng, nâng chân lên trực tiếp đạp thẳng vào ngực Từ Vân Long.
“Không!”
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một cú đạp mạnh của Diệp Thu dừng trên ngực của Từ Vân Long.
Ngay tức khắc, ngực Từ Vân Long bị lõm vào.
Từ Vân Long lập tức trợn tròn hai mắt, phun ra một ngụm máu đen rồi chết tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Tống Thiến đều sững sờ.
Ngay sau đó một tiếng thét chói tai vang vọng cả hầm giam.
Giờ phút này, Tống Thiến vô cùng sợ hãi.
Đầu tiên cô ta là một người phụ nữ.
Tiếp theo, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy trường hợp giết người đẫm máu thế này.
Cô ta sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể mềm mại không ngừng run lên.
“Đừng la, tôi chỉ đưa ông ta đến nơi mà ông ta nên tới, có gì phải ngạc nhiên chứ?”
Diệp Thu quay đầu lại liếc Tống Thiến một cái, tức giận nói.
“Anh… Vậy mà anh lại giết Hội trưởng của Hội Tân Nguyệt! Rốt cuộc anh là ai?”
Thân thể Tống Thiến run lên, vẻ mặt sợ sệt nhìn Diệp Thu.
“Người cứu cô!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
Anh trực tiếp đi tới phía trước, đưa tay tới ổ khóa phòng giam của Tống Thiến, nhẹ nhàng kéo ra.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng.
Cái khóa bằng đồng to chừng một ngón tay đã bị Diệp Thu dùng tay gỡ ra tại chỗ.
Trong nháy mắt, đôi mắt xinh đẹp của Tống Thiến trợn tròn vì ngạc nhiên và hoảng sợ.
Sức lực này cũng quá lớn rồi?
Ngay sau đó, Diệp Thu dùng tốc độ cực nhanh tháo đứt toàn bộ ổ khóa của tất cả phòng giam phía trước, sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo của Từ Vân Long, ném cho Tống Thiến, thản nhiên nói: “Giao hết chỗ này cho cô đấy, trực tiếp báo cảnh sát đi!”
“Vậy còn anh?”
Tống Thiến hơi sửng sốt, nhìn Diệp Thu hỏi.
“Tôi không tiện xuất hiện trước mặt cảnh sát!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Nhưng nếu cảnh sát hỏi những chuyện này, tôi nên giải thích thế nào?”
Đôi mày xinh đẹp của Tống Thiến hơi nhíu lại, nghi ngờ hỏi.
“Cô nói có một người đàn ông che mặt tên Yasuo xuất hiện, cứu các người, sau đó đã rời đi rồi!”
Nói xong.
Diệp Thu trực tiếp xoay người bước nhanh về phía cửa ra, chỉ sau chốc lát đã biến mất không thấy đâu.
“Á Sách?”
Tống Thiến cau đôi mày xinh đẹp, trên mặt lộ ra một biểu cảm kỳ lạ.
Bởi vì cô ta cảm thấy hình như cô ta đã từng nghe nhắc đến cái tên ở đâu đó… Bước ra từ hầm giam.
Diệp Thu vẫn chưa vội rời đi mà trước hết đi một chuyến đến văn phòng của Từ Vân Long.
Anh vẫn muốn tìm thứ gì đó.
Chính là toàn bộ danh sách buôn lậu ở Giang Châu! Nếu quán bar Tân Nguyệt là trụ sở chính của hội Tân Nguyệt, cũng là trụ sở chính của tất cả bọn buôn lậu.

Bình thường cũng là tiến hành giao dịch ngầm buôn bán trẻ em trong này.

Như vậy, lục soát văn phòng Từ Vân Long nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được phần văn kiện được mã hóa trong máy tính của ông ta.

Có mật mã, nhưng đương nhiên không thể làm khó được Diệp Thu, anh đã nhanh chóng phá mở được.

Mà danh sách bọn buôn người anh muốn cũng đang nằm trong đó.

Thấy vậy, trong mắt Diệp Thu lóe sáng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.