Chương trước
Chương sau
Tự cao! Không thể không nói, Từ Vân Long đúng là quá tự cao!
Đối với chuyện này, Diệp Thu cũng chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Xem ra không thể nào khuyên ông quay đầu được. Một khi đã vậy thì tôi đây chỉ đành phải giết ông thôi!”
Nhưng mà nghe những lời ấy, Từ Vân Long lại ngửa đầu cười ha ha: “Ha ha ha! Giết tôi ư? Nhóc con, bây giờ cậu chỉ là tượng Bồ Tát bằng bùn phải băng qua sông, bản thân mình còn khó giữ nổi, thế mà còn muốn lo chuyện không đâu, tuyên bố muốn giết tôi ư? Cậu thật đúng là không rõ tình cảnh hiện giờ của mình mà!”
“Tôi thấy ông mới đúng là người không rõ tình cảnh hiện giờ của mình đấy chứ!” Khoé miệng Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì nói.
“Ha ha, cậu cứ tiếp tục làm vịt chết đến nơi còn mạnh miệng đi. Tôi cũng thật muốn xem xem xương cốt của cậu có cứng như miệng của cậu hay không!” Từ Vân Long cười lạnh lùng, sau đó trực tiếp ra lệnh với ông già râu bạc: “Lão Hầu, giết cậu ta cho tôi!”
“Không thành vấn đề!” Khóe miệng lão già râu bạc hiện lên một nụ cười lạnh lùng, lập tức nhìn sang Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: “Nhãi ranh, đã nói lời trăng trối rồi thì tiếp theo nên tiễn mày đi thôi!” Nói rồi, lão già râu bạc không nhiều lời với Diệp Thu nữa, tay phải nắm chặt, đánh thẳng về phía Diệp Thu.


Một quyền này vừa nhanh vừa ác, mang theo tiếng gió vù vù.
Hiển nhiên lão già râu bạc muốn một chiêu đánh chết Diệp Thu luôn, trực tiếp thi triển ra Quyền pháp Phá Phong – Chiêu thức sở trường của mình. Nếu bị một quyền này đánh trúng, vậy chắc chắn Diệp Thu sẽ chết không thể nghi ngờ.
“Đi chết đi cho tao!” Lão già râu bạc cười lạnh lùng, Quyền pháp Phá Phong đánh thẳng về phía trái tim của Diệp Thu.
Thế nhưng Diệp Thu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như cũ. Điều này khiến khoé miệng cười lạnh của lão già râu bạc càng nhếch lên thêm.
Quyền pháp Phá Phong của ông ta vô cùng nhanh. Nếu trong chớp mắt khi ông ta ra quyền, Diệp Thu dùng toàn lực trốn tránh thì may ra còn có một con đường sống.
Chỉ là Diệp Thu thế mà lại lựa chọn đứng yên tại chỗ không động đậy. Đây chính là hành động hoàn hoàn muốn chết!
Trong mắt lão già râu bạc, chắc chắn bây giờ Diệp Thu sẽ chết dưới Quyền pháp Phá Phong của mình.
“Ầm!” Chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên, đồng thời Quyền pháp Phá Phong đánh mạnh vào lồng ngực Diệp Thu.
Khóe miệng lão già râu bạc lập tức lộ ra một nụ cười khẩy đắc ý: “Đi chết đi!”
Nhưng mà ngay khi lão già râu bạc cho rằng tiếp theo Diệp Thu sẽ hộc máu bỏ mình thì Diệp Thu vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, thậm chí biểu cảm trên mặt vẫn chẳng có chút thay đổi, cứ như Quyền pháp Phá Phong vừa rồi của lão già râu bạc không hề đánh lên người anh vậy.
“Tình huống gì thế này?” Cả người lão già râu bạc đang sững sờ vì ngạc nhiên, trên mặt phủ kín dáng vẻ không thể tin nổi.
Phải biết rằng, Quyền pháp Phá Phong của ông ta không chỉ có tốc độ cực nhanh, hơn nữa sức mạnh còn rất kinh người. Với cái thân thể đó của Diệp Thu, ông ta tự tin tuyệt đối có thể dùng một quyền đánh chết Diệp Thu! Huống hồ ban nãy một quyền kia còn trực tiếp đánh mạnh lên trái tim Diệp Thu.
Diệp Thu không thể nào chẳng hề thay đổi sắc mặt dù chỉ một chút như vậy chứ! Điều này khiến lão già râu bạc đột nhiên không thể bình tĩnh, trong lòng phủ đầy sự khó hiểu.
Mà đúng lúc này, khoé miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, châm biếm nói: “Quyền pháp không tồi, sư mẫu ông dạy phải không? Trả lại cho ông này!”
Vừa dứt lời, còn chưa đợi lão già râu bạc kịp phản ứng lại, chỉ thấy bả vai Diệp Thu hơi run lên. Tức thì, một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ bắc ngược trở về phía lão già râu bạc dọc theo cánh tay.
Mà giờ phút này, lão già râu bạc vẫn duy trì tư thế một quyền đánh vào trên người Diệp Thu. Cho nên sức mạnh vô cùng mạnh mẽ này lập tức bắn ngược hết lại lên tay lão già râu bạc.
“Rắc rắc!” Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vô cùng giòn giã phát ra.
Sức mạnh khủng bố đó khiến cánh tay lão già râu bạc đứt gãy thành hai đoạn. Ngay lập tức, máu tươi văng khắp nơi, máu thịt bay tứ tung. Mà nửa đoạn cánh tay đó của lão già râu bạc lập tức bị đánh bay ra rất xa, bay tới tận ngoài cửa lớn của quán bar mới dừng lại.
Nói cũng khéo, đúng lúc này có một con chó săn đi ngang qua. Con chó săn đó còn tưởng ai ném xương ra cho, há mồm gặm nửa cánh tay kia chạy thẳng đi luôn.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, một đám ngây ra như phỗng, mắt mở thật lớn, miệng sắp nhét được vào cả một quả táo.
“A! Cánh tay của tao!” Ngay lập tức, một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng khắp quán bar.
Lão giả râu bạc ngã trên mặt đất, ôm nửa cánh tay cụt còn sót lại của mình là kêu gào đau đớn thảm thiết. Tiếng gào thảm thiết ấy khiến những người nghe phải hít vào một ngụm khí lạnh. Mà khi bọn họ nhìn sang Diệp Thu thì trong hai con mắt tràn ngập sự sợ hãi, không còn một chút khinh bỉ nào nữa.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Từ Vân Long nhíu hai mắt lại, mặt cũng sa sầm.
Lúc đầu anh ta còn không đặt Diệp Thu vào trong mắt. Kể cả khi Diệp Thu đánh bại Gấu Đen, anh ta vẫn chẳng thèm để ý tới Diệp Thu. Dù sao thì ba cao thủ còn lại cũng mạnh hơn rất nhiều so với Gấu Đen.
Cho đến tận khi cảnh tượng kỳ dị kia xuất hiện, Từ Vân Long mới biết có thể mình đã đụng phải một cục xương cứng! Điều này khiến Từ Vân Long nhíu hai mắt lại, trong mắt hiện lên sự chăm chú.
Sau đó anh ta vội vàng nhìn sang tên mập mạp và người đàn ông trung niên, hỏi: “Hai người các anh kết hợp lại có thể giải quyết được anh ta hay không?”
“Chuyện này…” Tên mập mạp và người đàn ông trung hơi do dự.
Trước kia bọn họ phía sau tranh lên phía trước, giờ phút này như hoàn toàn biến thành một người khác. Ngay từ lúc đầu, bọn họ chỉ coi Diệp Thu như cặn bã, đều muốn cho Diệp Thu ăn hành. Như thế mới có thể đã nghiền, vừa có thể khoe khoang, vừa có thể lập công.
Nhưng bây giờ nhìn lại, sao Diệp Thu lại là cặn bã cho được? Đây rõ ràng chính là cao thủ cao thủ cao cao thủ! Hơn nữa sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm bại sau đó của lão già râu bạc, điều này khiến trong lòng hai người bọn họ lập tức càng thêm đề phòng.
“Hội… Hội trưởng, khó nói lắm. Thân thủ của người này thật sự rất kỳ lạ, đừng nói hai bọn tôi liên thủ, cho dù là bốn cao thủ mạnh nhất của chúng ta cùng nhau đối phó với cậu ta, sợ là cũng không phải đối thủ của cậu ta!” Tên mập mạp cười khổ nói.

“Tôi không cần biết, mau lên cho tôi. Hôm nay cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải giết thằng nhãi này cho tôi, nếu không, hội Tân Nguyệt chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm!” Trong mắt Từ Vân Long lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

Giờ phút này, tất nhiên anh ta nổi lên lòng giết hại Diệp Thu. Thực lực của Diệp Thu chính là một phần của nguyên nhân. Còn một phần nguyên nhân khác thì là do Diệp Thu biết chuyện hội Tân Nguyệt buôn lậu người. Đây chính là nguyên nhân khiến Từ Vân Long tuyệt đối không cho phép Diệp Thu tiếp tục sống sót.

Nếu không một khi Diệp Thu tiết lộ việc này ra ngoài, vậy hội Tân Nguyệt sẽ gặp phải sự tấn công mang tính huỷ diệt! Cho nên ngày hôm nay, dù phải đánh cược tất cả, anh ta cũng phải giữ chân Diệp Thu lại!

Nghe lời ấy của Từ Vân Long, tên mập mạp và người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cắn răng cùng nhau bước tới trước mặt Diệp Thu.

“Nhóc con, đừng… đừng có chống lại. Nếu cậu còn chống lại nữa thì kết cục chỉ có một con đường chết thôi!” Tên mập mạp trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.