Đừng nhìn cái tên Từ Long Vân này phong độ lịch sự, nhưng mà một khi anh ta nổi giận thì cũng vô cùng đáng sợ. Vào lúc này, ánh mắt anh Hoàng và Cường Tử nhìn Diệp Thu giống như đang nhìn một người chết vậy. Bởi vì hai người biết, sẽ nhanh thôi, Diệp Thu sẽ nhanh chóng biến thành một xác chết! Trước giờ chưa từng có ai có thể sống qua cơn giận của Từ Vân Long! Cho dù Diệp Thu có lợi hại thế nào thì hôm nay cũng đừng hòng sống sót đi ra ngoài. “Thằng nhóc, nói đi, cậu muốn chết như thế nào? Là tự mình chấm dứt hay là tôi giúp cậu? Tôi khuyên cậu nên cho mình một cái chết sảng khoái đi, nếu để tôi giúp cậu, vậy thì cậu sẽ vô cùng đau đớn. Con người của tôi có một sự đam mê nhỏ, đó là trước khi giết người sẽ tra tấn họ một cách hung tàn, làm cho bọn họ sống không được mà chết cũng không xong!” Từ Vân Long nhìn Diệp Thu, hai mắt lập lòe lạnh lẽo, giọng điệu lạnh băng nói. “Nếu tôi không chọn thì sao?” Diệp Thu híp đôi mắt, nhàn nhạt hỏi. “À, vậy thì không thể theo ý cậu rồi!” Từ Vân Long cười khinh miệt, ngay sau đó trực tiếp quát lên: “Lên đi!” Cùng lúc với hiệu lệnh của Từ Vân Long, một nhóm đàn ông cầm vũ khí trong tay nhào ra từ các góc trong quán bar, đông đen như kiến, bủa vây Diệp Thu từ bốn phương tám hướng. Xem số lượng người thì ít nhất cũng phải đến hai ba trăm người, hơn nữa đều rất chỉnh tề, bước chân nhất trí, vừa nhìn thấy là biết đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp! Nếu là người bình thường, có lẽ vừa thấy cảnh này sẽ bị dọa đến tè ra quần.
Nhưng mà vẻ mặt Diệp Thu vẫn bình tĩnh như cũ, giống như từ đầu đến cuối không nhìn thấy đám người này. Chỉ chốc lát sau, bốn phía quanh Diệp Thu đã bị những thành viên Tân Nguyệt cầm vũ khí vây quanh đến nước chảy không lọt! Lúc này cho dù có là một con muỗi thì cũng đừng mong chui được ra ngoài. “Tuyệt vọng không?” Từ Vân Long nhìn Diệp Thu, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, hỏi. “Đám người này ít quá, còn chưa đủ để tôi nhét kẽ răng!” Diệp Thu bĩu môi, nhàn nhạt nói. Nghe vậy. Từ Vân Long hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó bắt đầu cười lạnh: “Ha hả, được lắm, có gan lắm! Nể mặt cậu có thể đánh bại Gấu Đen, cũng được coi là cao thủ, dựa nào chút người này mà muốn dọa được cậu đúng là có chút khó. Một khi đã như vậy…” Nói tới đây. Từ Vân Long quay đầu liếc nhìn lên lầu hai, lạnh lùng nói: “Ba người các cậu cũng đừng đứng đó nhìn, nhanh xuống đây đi!” “Ha ha ha!” Chỉ nghe một tiếng cười to sang sảng. Ba bóng người lóe lên trên cầu thang, sau đó nhanh chóng đi ra phía sau Từ Vân Long. Ba người này lần lượt là một lão già có râu bạc trắng, một người đàn ông trung niên mặc trang phục Tae Kwon Do, một người vô cùng mập mạp, phỏng chừng nặng đến hơn ba trăm cân. Mà ba người này chính là ba cao thủ mạnh nhất dưới tay Từ Vân Long. Nói về lão già có râu trắng trước, Quyền pháp Phá Phong của ông ta vô cùng điêu luyện và xuất sắc. Vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn! Còn về hai người khác càng không cần phải nói. Người đàn ông trung niên chính là cao thủ đai đen Tae Kwon Do, một chân có thể đá gãy một cái gỗ to đùng! Mà tên mập kia là loại chiến sĩ chuyên phòng ngự và có lực lượng thân hình nhờ cơ thể giống như xe tăng của anh ta. Tên đó không chỉ da dày thịt béo mà đánh thể nào cũng không làm cho anh ta bị đau. Lực lượng cũng cực kỳ khủng bố. Cân nặng của anh ta hơn một trăm năm mươi ký, có khi chỉ cần đặt mông ngồi xuống thôi cũng chẳng ai có sức khiêng được anh ta lên. Ba người này đều là nhân vật tàn nhẫn, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn so với Gấu Đen nhiều. Tân Nguyệt có thể tồn tại đến nay, ngoại trừ Từ Vân Long tàn nhẫn độc ác,thì không thể không kể công của ba người này! “Hội trưởng, chỉ là một thằng nhãi ranh cỏn con mà thôi, không cần chúng tôi phải ra tay chứ?” Lão già râu bạc liếc nhìn Diệp Thu, đầy mặt khinh thường nói. “Đúng vậy, tôi còn chưa khởi động xong đâu, một mình anh ta không đủ cho tôi ra tay!” Tên Mập cũng hùa theo nói. “Này, các người cũng đừng cho thường thằng nhóc này, đến cả Gấu Đen cũng không phải đối thủ của cậu ta, điều này chứng minh cậu ta vẫn có thực lực nhất định!” Từ Vân Long cười lạnh nói. Ngay sau đó, ông ta dùng ngón tay chỉ vào Gấu Đen đang bị khảm trên vách tường. Ba tên cao thủ cùng cùng nhìn thoáng qua, cũng đều trở nên sửng sốt. “Có chút thú vị, một khi đã thế, vậy để người này cho ông già như tôi đối phó đi. Hãy tin tôi, chỉ cần một chiêu là ông đây đã có thể trực tiếp giết chết nó!” Lão già râu bạc vuốt râu của mình, vẻ mặt ngạo mạn nói. “Con mẹ nó! Ông già, ông đúng là không biết xấu hổ, khó lắm mới có một thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, đương nhiên phải để tôi lên trước, ông chờ sau đi!” Tên Mập lập tức có chút không vui nói. “Vẫn nên để tôi đến đi, lâu rồi chưa ra tay, tay chân tôi sắp rỉ sét hết rồi!” Tên đàn ông trung niên cũng tranh nhau nói. Hiển nhiên, ở trong mắt ba người, Diệp Thu giống như là con mồi đang chờ làm thịt, e sợ bị đối phương giành mất! Vào lúc này, ba tên cao thủ tranh chấp với nhau, ai cũng muốn ra tay đối phó với Diệp Thu giành lấy công lao này. Từ Vân Long nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đủ rồi!” Ba cao thủ lập tức ngậm miệng lại, không dám hé răng. Tuy rằng bọn họ có địa vị khá cao trong Tân Nguyệt, là cao thủ đứng đầu trong Tân Nguyệt. Nhưng bọn họ vẫn không dám không nghe lời nói của Từ Vân Long,. “Lão Hầu, bắt đầu từ ông trước, giải quyết nhanh thằng nhóc kia đi!” Từ Vân Long quay đầu nhìn lão già râu bạc, trực tiếp ra lệnh nói. “Tuân lệnh!” Trong mắt ông già râu bạc đầy sự vui vẻ, vội vàng chắp tay hành lễ với Từ Vân Long. Ngay sau đó ông ta còn cố ý khoe mẽ với tên mập và tên đàn ông trung niên, cười nói: “Xin lỗi hai vị, đây chính là sắp xếp của hội trưởng, vậy thì lão già này không khách sáo nhé, cái công lao này thuộc về lão già tôi rồi!” Nói xong, lão già râu bạc trực tiếp xoay người, dào dạt đắc ý đi về phía Diệp Thu. “Mẹ kiếp, công lao bị lão già này giành mất, thằng mập tôi muốn đi hành hạ con kiến mà không được, đúng là tức giận mà!” Tên mập vỗ cái bụng to của mình, tức giận nói. Tên đàn ông trung niên cũng mất mát lắc đầu. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Lão già râu bạc chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt Diệp Thu, ngay sau đó liếc Diệp Thu một cái, vẻ mặt ngạo mạn hỏi: “Thằng nhóc, trước khi lão già tôi ra tay, cậu có lời trăn trối gì thì nhanh nói đi, nếu không một khi tôi ra tay thì có muốn nói cũng không được.”
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, không phản ứng với lão già râu bạc mà nhìn về phía Từ Vân Long, nhàn nhạt hỏi: “Chẳng lẽ ông chưa từng cảm thấy có chút áy náy nào sao?”
“Cái gì?” Từ Vân Long sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt khinh thường hỏi: “Áy náy cái gì? Tôi có gì mà phải áy náy?”
“Có biết bao nhiêu đứa trẻ chịu cực khổ vì Tân Nguyệt các người, có bao nhiêu gia đình bị phá hủy trong tay các người. Mà ông, thân là con cái, có lẽ sau này còn sẽ trở thành cha mẹ, nếu có người bắt cóc con của ông, vậy xin hỏi ông có cảm giác gì? Ông làm vậy thật sự không sợ báo ứng sao?” Diệp Thu lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, báo ứng ư?” Từ Vân Long cười khinh miệt, cực kỳ càn rỡ nói: “Cả đời Từ Vân Long làm việc chưa bao giờ sợ báo ứng, nếu ai có gan quản chuyện của tôi, vậy tôi sẽ giết người đó, cậu không ngăn cản được tôi, trời cũng không ngăn cản được tôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]