Chương trước
Chương sau
"Bố tôi đâu, ông mau thả bố tôi ra!"
Thẩm Mộng Dao lấy can đảm nói.
Dù sao bây giờ có Diệp Thu làm chỗ dựa cho cô, cô không còn sợ Anh Hào nữa.
"Thả! Tôi sẽ lập tức thả ông ta ra ngay!"
Hắn ta dĩ nhiên không dám có ý kiến gì, vội lấy điện thoại từ trong lồng ngực ra, ra lệnh với đầu dây điện thoại bên kia: "Tên khỉ kia, mau đưa Thẩm Vạn Sơn ra ngoài, mang thêm thẻ căn cước cùng khế ước bán thân của Thẩm Mộng Dao xuống đây!"
Nói xong.
Anh Hào liền cúp máy.
Khoảng năm phút sau.
Một người đàn ông trông giống hệt khỉ đột mỏ nhọn, mang theo một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, râu ria xồm xoàm từ tầng hai bước xuống.
“Tên khỉ kia, nhanh lên được không? Mày muốn tao chết hả, còn chậm như vậy! "
Anh Hào hung hăng trừng mắt, tức giận mắng người đàn ông trông giống khỉ đột kia.
Hắn ta thực sự sợ Diệp Thu sẽ mất kiên nhẫn, sau đó lại đè mình ra đánh một trận nữa.
Tên khỉ nhìn chiến trận dưới này, lập tức tự hiểu chuyện gì đã xảy ra, không dám nhiều lời, vội vàng mang người đàn ông trung niên đến bên cạnh chỗ Anh Hào, nói một cách cung kính: "Anh Hào, Thẩm Vạn Sơn em mang đến rồi đây, còn cái này là thẻ căn cước và khế ước bán thân của cô Thẩm Mộng Dao! "


Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một thẻ căn cước và một tập hợp đồng văn kiện đưa cho Anh Hào.
Anh Hao nhanh chóng nhận lấy, rồi đưa lại cho Thẩm Mộng Dao một cách đầy khúm núm.
Sau khi xác nhận đó là đồ của mình.
Thẩm Mộng Dao thuận tay xé khế ước thành từng mảnh vụn, sau đó nhìn Thẩm Vạn Sơn, thở dài và hỏi: "Ba, ba không sao chứ?"
Thẩm Vạn Sơn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Nghe thấy lời này, ông mới dám nhìn lên.
Thấy cảnh tượng trước mắt.
Thẩm Vạn Sơn ngẩn ra, vẻ mặt sững sờ hỏi: "Dao Dao, có chuyện gì vậy?"
"Chuyện rất phức tạp, con không thể giải thích ngay bây giờ được, chờ đến lúc ra khỏi đây con sẽ từ từ nói cho ba nghe!"
Thẩm Mộng Dao cau mày nói.
Ngay sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh... Anh Diệp, tôi đã lấy được những thứ mình cần rồi, chúng ta đi được chưa?"
"Chắn chắc là không còn vấn đề gì nữa đúng không?"
Diệp Thu nhàn nhạt hỏi.
"Không vấn đề gì!"
Thẩm Mộng Dao nhanh chóng lắc đầu.
Diệp Thu hút xong ngụm thuốc còn lại, di bàn chân dập tắt tàn thuốc trên mặt đất, sau đó đứng lên, nhẹ giọng nói: "Vậy đi thôi!"
Lời vừa dứt.
Diệp Thu đi ra ngoài quán bar mà không hề nhìn lại.
Hàn Dương và Anh Hào đang quỳ dưới đất khi nhìn thấy cảnh tượng này đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cung kính nói: "Anh Diệp đi thong thả!"
"Ba, chúng ta đi nhanh lên!"
Thẩm Mộng Dao vội vàng bước tới nắm lấy tay Thẩm Vạn Sơn, đuổi theo Diệp Thu.
Sau khi ba người bước ra khỏi quán bar.
Hàn Dương và Anh Hào thở dài nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng.
Hàn Dương vẫy tay ra hiệu kêu thuộc hạ đỡ anh và Anh Hào từ mặt đất đứng lên, sau đó nhìn Anh Hào hỏi: "Chú mày không sao chứ?"
"Không.....không sao!"
Anh Hào vội lắc đầu.
"Hi vọng chú mày cũng đừng trách tôi, đối với tình huống vừa rồi, tôi cũng không còn cách nào khác mà phải làm như vậy, nếu không, cả tôi và chú mày đều xong đời rồi!"
Hàn Dương có chút áy náy nói.
"Em hiểu mà!"
Anh Hào nhanh chóng gật đầu, sau đó nhìn về phía Hàn Dương, mặt đầy khó hiểu hỏi: “Hàn...bang chủ Hàn, Diệp Thu này đến tột cùng có lai lịch gì vậy? Cậu ta không phải chỉ là người ở rể của nhà họ Lâm thôi sao? Tại sao ngay cả anh cũng không dám đắc tội?"
"Làm tôi sợ không phải lai lịch của cậu ta, mà là năng lực của cậu ta khiến tôi thật sự rất kinh hãi, trước đây ngay tại trụ sở chính, đại sư phụ Trịnh Luân cũng bị đánh bại dưới tay cậu ta!
Sắc mặt Hàn Dương u ám nói.
"Hả!"
Anh Hào nhất thời hít một hơi khí lạnh, mặt đầy khiếp sợ nói: "Kinh khủng như vậy sao!"
"Bởi thế, tôi chỉ có thể né tránh và nhẫn nhịn cậu ta thôi, nhưng đây chỉ là cách tạm thời, tôi đã phái người liên hệ với nhà họ Tiêu ở Giang Bắc. Một khi nhà họ Tiêu đồng ý kết giao, thì đến lúc đó, tên nhóc này nhất định không thể sống nổi!"
Ánh mắt Hàn Dương lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
"Được, vậy em sẽ chờ tin vui từ bang chủ Hàn!"
Anh Hào gật đầu, sau đó nghiến răng nghiến lợi, tàn bạo nói: "Nhất định phải đem tên này băm thành từng mảnh!"
"Yên tâm, nhưng trong khoảng thời gian này, tốt hơn hết chú mày nên an phận một tí, đừng đi trêu chọc với cậu ta nữa!"
Hàn Dương dặn dò.
"Đương nhiên, em nhất định phải tránh xa cậu ta!"
Anh Hào vội gật đầu.
Về điểm này, cho dù Hàn Dương không nói.
Thì sau sự việc hôm nay, hắn ta cũng tuyệt đối không dám chọc đến Diệp Thu nữa.
Trừ phi hắn chán sống, nếu không chẳng có lý do gì mà không tránh thật xa!.
... Ra khỏi quán bar Giang Thành.
Dọc đường đi.
Thẩm Mộng Dao cũng tường thuật đại khái một lượt những chuyện đã xảy ra cho Thẩm Vạn Sơn nghe.
Ngay khi Thẩm Vạn Sơn nghe nói mình không cần phải trả nợ nữa và con gái đã lấy lại được tự do, ông vô cùng cao hứng, nhanh chóng nhìn Diệp Thu, mắt đầy nịnh hót cảm kích nói: "Cậu Diệp, tôi thực sự rất biết ơn cậu, không biết làm thế nào để tạ ơn cậu đây, chi bằng tôi mời cậu ăn một bữa cơm được không? "
Tuy nhiên.
Đối với những lời cảm kích của Thẩm Vạn Sơn.
Diệp Thu hoàn toàn không để ý đến và trực tiếp lơ đi.
Đối với hạng người cờ bạc này, thậm chí còn đem cả con gái của mình bán đi.
Diệp Thu thực sự không còn gì để nói với ông ta.
Sở dĩ cứu ông ta ra, hoàn toàn là vì trao đổi với Thẩm Mộng Dao.
Thấy Diệp Thu phớt lờ ông ta.
Nụ cười trên mặt Thẩm Vạn Sơn cũng cứng đờ lại, có chút xấu hổ quay sang nhìn Thẩm Mộng Dao, nghi hoặc hỏi: "Dao dao, tại sao cậu Diệp không để ý tới ba vậy?"
"Ôi ba ơi, ba bớt nói vài câu đi!"
Thẩm Mộng Dao trợn mắt lườm Thẩm Vạn Sơn, không vui nói.
"Tôi đi đón xe, cô sắp xếp rồi tới nhanh một chút!"
Diệp Thu nhìn Thẩm Mộng Dao, nhàn nhạt nói.
"Được!"
Thẩm Mộng Dao nhanh chóng gật đầu.
Diệp Thu không nhiều lời, trực tiếp đi đến bên kia đường.
"Con gái, con định đi đâu với cậu Diệp thế?"
Thẩm Vạn Sơn đầy tò mò hỏi.
"Làm chút chuyện, ba không nên hỏi nhiều!"
Thẩm Mộng Dao sốt ruột nói.
“Cùng cậu Diệp làm việc gì hả? Tốt lắm, đây là chuyện tốt, con gái, con nhất định phải nắm bắt cơ hội! "
Thẩm Vạn Sơn đầy kích động nói.
"Cơ hội gì chứ?"
Thẩm Mộng Dao cau mày.
"Vừa rồi ở quán bar, ai cũng thấy được, ngay cả những ông lớn như Anh Hào, Hàn Dương cũng đối xử vô cùng cung kính với cậu Diệp. Điều này cho thấy thân phận của cậu ta nhất định không phải dạng tầm thường. Nếu con có thể ngủ với cậu ấy, vậy thì nhà họ Thẩm của chúng ta coi như lên hương rồi!"

Hai mắt Thẩm Vạn Sơn sáng lấp lánh, hưng phấn nói.

"Ba đang nói nhăn nói cuội cái gì vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn Thẩm Mộng Dao đột nhiên đỏ bừng, tức giận nói: "Con và anh Diệp không thể nào!"

"Con gái ngốc, trông con xinh đẹp như thế, cậu Diệp nhất định sẽ thích con thôi, có câu nói, phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ như kim đâm tờ giấy, chỉ cần con chủ động, ba không tin là cậu Diệp sẽ không mắc câu!"

Thẩm Vạn Sơn nhìn Thẩm Mộng Dao một, trong lòng đầy dự tính nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.