Nói xong. Diệp Thu liền cúp điện thoại. Vương Hạo Triết thấy vậy, đầu tiên là ngẩn người. "Ha ha ha!!" Nhất thời, tiếng cười của Vương Hạo Triết vang vọng khắp căn phòng. Hắn ta nghĩ, Diệp Thu điên thật rồi. Lại còn gọi điện thoại bảo người ra lệnh cho Mã Vũ đuổi việc mình. Mã Vũ là ai chứ? Đó là chủ tịch của tập đoàn Đào Bối Bối, hiện nay đang là nhân vật làm mưa làm gió trong giới thương mại điện tử. Là tồn tại hàng đầu trong giới thương mại điện tử Hoa Hạ. Phóng mắt cả cái Hoa Hạ này, có ai dám dùng giọng điệu như thế ra lệnh cho anh ta cơ chứ? Huống hồ, Diệp Thu này rõ ràng chỉ là một thằng con rể đi ở rể ở nhà họ Lâm, không có bối cảnh. Vậy mà lại dám cho người gọi điện thoại ra lệnh cho Mã Vũ. Cái này không khỏi quá nực cười rồi đi! Sau khi cười một trận thật to. Vương Hạo Triết cố nén ý cười, nhìn Diệp Thu, gương mặt tràn đầy chế nhạo nói: "Diệp Thu, sao anh không gọi thẳng cho tổng thống Mĩ bảo ông ta phóng tên lửa bắn chết tôi đi?
Còn bảo người ra lệnh cho Mã tổng chúng tôi, anh đã từng gặp Mã tổng chưa? Đến cả tôi còn mới may mắn gặp anh ấy một lần ở cuộc họp tổng kết năm." "Mà anh chẳng qua chỉ là một đứa con rể đi ở rể ở nhà họ Lâm, lại còn muốn cho người ra lệnh cho Mã tổng đuổi việc tôi, não anh bị nhúng nước à? Anh còn có thể chọc cười hơn nữa không?" "Ha ha ha..." Nhưng mà. Ngay lúc mà Vương Hạo Triết đang há miệng cười to. Điện thoại của hắn ta lại reo lên. Nghe thấy tiếng chuông, Vương Hạo Triết vội vàng lấy điện thoại ra xem. Thế mà lại là cuộc gọi của tổng giám đốc công ty Đào Bối Bối chi nhánh Giang Châu. Đây là cấp trên của hắn a! Vương Hạo Triết không dám chậm trễ, vội vàng bắt máy, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Alo, tổng giám đốc, sao ngài lại nhớ đến..." Thế nhưng. Vương Hạo Triết còn chưa nói hết câu. Đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng quát phẫn nộ của tổng giám đốc: "Vương Hạo Triết! Con mẹ nó đầu cậu bị lừa đá rồi đúng rồi! Chọc phải ai không chọc, cứ phải chọc vào người mà đến cả Mã tổng còn không dám chọc, cậu chán sống rồi đúng không? Chủ tịch tập đoàn sẽ trực tiếp ra lệnh cho cậu cút xéo, ngày mai cậu không cần đi làm nữa, nếu bản thân muốn chết thì chết xa ra, đừng có làm liên lụy tới tôi!" Nói xong, tổng giám đốc bên kia liền cúp máy. Nghe tiếng tút tút từ trong điện thoại truyền tới. Trong đầu Vương Hạo Triết một mảnh trống rỗng, cả người choáng váng. Mình đã bị đuổi rồi sao? Chỉ vì mình đã đắc tội tới người mà đến cả Mã tổng cũng không dám đắc tội ư? Ai? Người đó là ai? Nghĩ tới đây. Vương Hạo Triết vô thức nhìn về phía Diệp Thu ở trước mặt, trong đầu không khỏi nhớ lại những lời mà trước đó Diệp Thu gọi điện thoại có nói. Đáp án đã cực kỳ rõ ràng rồi. Điều này làm cho Vương Hạo Triết không tự chủ được run lên, bùm bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ nói: "Diệp...Diệp tiên sinh, lúc trước là tôi có mắt như mù động vào ngài, tôi đáng chết, mong ngàu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi được không?" "Ồ? Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi à? Chẳng phải vừa nãy còn kêu gào muốn khiến tôi không có chỗ dung thân ở Giang Châu sao?" Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi. Sắc mặt Vương Triết Hạo chợt biến, sau đó hắn ta cắn rằng, trực tiếp nâng tay lên hung hăng tát thẳng vào mặt mình, vừa tát vừa cầu xin tha thứ nói: "Tôi đáng chết, đều là tôi đáng chết, xin Diệp tiên sinh khoan dung, không chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết là tôi. Suy cho cùng thì trước mặt ngài tôi chỉ là một con kiến hôi, một đầu ngón tay của ngài đã đè chết tôi rồi a!" "Con kiến? Anh quá coi trọng mình rồi đấy! Diệp Thu khinh thường nói. Trên thế giới này, người mà có thể xứng với hai từ con kiến trước mặt anh, rất ít. Còn những người khác, đến con kiến cũng không bằng! "Đúng đúng đúng, Diệp tiên sinh nói đúng, tôi không bằng một con kiến, ngài cứ coi tôi như quả rắn, thả ra đi!" Vương Hạo Triết vội vàng gật đầu, nói với gương mặt nịnh nọt cầu xin tha. Vào giờ phút này, tôn nghiêm và cả thể diện của hắn, tất cả đều đã bị hắn vứt ra sau đầu rồi. Hắn nghĩ, chỉ cần có khả năng sống sót là được rồi. "Anh biết không? Thực ra lúc bình thường con người tôi khá là dễ nói chuyện, nhưng tốt nhất là đừng đụng vào giới hạn của tôi, nếu như đụng vào thì chỉ có một kết cục. Chính là chết! Mà Lâm Thanh Nhã, chính là giới hạn của tôi!" Diệp Thu thản nhiên nói. Nghe vậy. Sắc mặt Vương Hạo Triết lập tức đại biến, nuốt khan một ngụm nước miếng, gương mặt tuyệt vọng hỏi: "Ngài...Ngài muốn tôi chết?" Vừa dứt lời. Cửa phòng bao đã bị người từ bên ngoài một cước đạp ra. Tiếp sau đó chỉ thấy Vua Giang Bắc là Chu Thái dẫn theo một nhóm đại hán áo đen xông vào. Sau khi nhìn thấy Diệp Thu. Chu Thái phù phù một tiếng quỳ một gối xuống với Diệp Thu, ôm quyền xin lỗi nói: "Diệp tiên sinh tha lỗi, Chu Thái đã tới muộn!" Thấy thế, Diệp Thu cũng híp híp hai mắt. Chắc là trước đó quản lý đại sảnh đã thông báo cho Chu Thái. Nghĩ tới đây, Diệp Thu khẽ nhếch miệng cười, cười nhạt nói: "Không không không, ông không đến muộn, ông đến vừa đúng lúc!" "Hử? Diệp tiên sinh có dặn dò gì ạ?" Chu Thái ngẩn người một lát, cung kính hỏi. "Người này hạ thuốc bà xã tôi, tôi muốn làm cho hắn ta sống không bằng chết, ông có cách gì hay không?" Diệp Thu chỉ chỉ Vương Hạo Triết, thản nhiên nói. Nghe thấy vậy. Chu Thái quét mắt nhìn Vương Hạo Triết một cái, ánh mắt đó nhưng là ánh mắt nhìn người chết vậy. Thế mà lại dám bỏ thuốc bà xã của Diệp Thu, thế thì trên đời này không ai cứu nổi hắn ta nữa rồi. Nghĩ tới đây, tròng mắt Chu Thái đảo quanh, sau đó ông ta nhìn Diệp Thu, nhếch miệng cười rồi nói: "Diệp tiên sinh, tôi có một cách. Thằng nhóc này có vẻ ngoài trắng trắng sạch sạch, vừa khéo tôi có mấy chục anh em có hứng thú với đàn ông, chi bằng cho cậu ta uống thuốc mạnh hơn gấp chục lần, sau đó tặng cho mấy chục anh em kia của tôi, thế nào ạ?" "Cách này được đấy, không hổ là vua thế giới ngầm Giang Bắc, nói về thủ đoạn giày vò người, ông có kinh nghiệm hơn tôi nhiều đấy!" Diệp Thu hài lòng gật đầu, khen ngợi nói. "Ha ha, Diệp tiên sinh quá khen." Chu Thái ôm quyền, nhếch miệng cười nói. Còn Vương Hạo Triết nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, suýt nữa thì sợ đến nỗi xỉu ngay tại chỗ. Nếu cho mình uống thuốc rồi vứt cho mấy chục đại hán kia. Thế thì chẳng phải là mình bị chơi chết à! Vừa nghĩ tới đây. Vương Hạo Triết sợ tái mặt, vội vàng định cầu xin Diệp Thu tha thứ. Nhưng lúc này. Chu Thái lại vẫy tay với đại hán áo đen ở sau lưng, ra lệnh: "Đưa thằng nhóc này đi!" "Vâng!" Những đại hán áo đen gật đầu, tiến lên trước kéo Vương Hạo Triết từ trên đất dậy, lôi ra ngoài. Mặc cho Vương Hạo Triết có giãy dụa cầu xin tha thứ như thế nào cũng đều vô dụng. Mà bị kéo đi với hắn ta còn có Trương Huy, người mà lúc trước bị đau nên ngất xỉu, làm đồng lõa nên anh ta cũng không có kết cục tốt. "Diệp tiên sinh, ngài còn có dặn dò gì nữa không? Nếu không còn, thì tôi xin đi trước!" Chu Thái nhìn Diệp Thu, ôm quyền, cung kính hỏi. "Ừ!" Diệp Thu khoát tay. Lúc này Chu Thái mới dám dẫn người rời đi. Đến lúc này. Trong phòng bao chỉ còn lại Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã cùng với Lưu Tuệ Phương.
Sau khi chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Lưu Tuệ Phương đã sớm sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không dám động đậy.
Lúc này, Diệp Thu xoay người, nhìn về phía Lưu Tuệ Phương.
Lưu Tuệ Phương sợ đến nỗi không kìm chế được run lẩy bẩy, bùm bụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, khuôn mặt tái nhợt cầu xin tha thứ nói: "Diệp...Diệp tiên sinh, cầu xin anh đừng giết tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]