"... Ta chỉ thấy là... Ta với ngươi không thể tách rời được thôi..."
Ân ủy mị nói.
"Sao lại không rời xa được?"
Ác quỷ ngơ ngác hỏi lại. Hắn khó hiểu vô cùng, sao lại không thể rời xa được? Họ không lẽ có sự kết nối gì sao?
"... Để ta nói cho ngươi nghe... Thực ra cách đây một, hai ngày ta có ốm nặng, bắt đầu từ lúc ngươi đi ta bắt đầu ốm rồi, nhưng bước tới đây, nhìn thấy ngươi là ta thấy khỏe rồi..."
"Này ngươi đang tỏ tình ta đấy à?"
Ác quỷ hoang mang lùi lại.
"... Không bao giờ! Ngươi nghĩ cái gì thế hả?!"
Ân nổi cáu đấm ác quỷ một phát.
"Vậy chứ ý của ngươi là sao?"
Ác quỷ xoa xoa má.
"... Ta thấy... Có vẻ như ta với ngươi có tơ hồng kết nối từ sau khi ngươi hôn ta..."
Ân hơi đỏ mặt, khẽ nói.
"Hả?!"
Ác quỷ đơ người.
"Nguyệt lão sai rồi à?..."
(Nguyệt lão nghe xong kiểu: Hai ngươi bắt ta làm đấy...)
"Ta đâu biết đâu... Ta chỉ cảm thấy thế thôi..."
"Tơ hồng của Nguyệt Lão rơi vãi xong có người buộc lộn hả ta?..."
"Hứ! Đúng là não dơi, ta không nói chuyện với ngươi nữa!"
Ân hậm hực bỏ đi. Ác quỷ vội vàng chạy theo, dỗ dành.
"Ơ kìa, đừng có dỗi ta mà!"
Hai người chạy đi, đùa với nhau một cách vui vẻ. Hình như đúng như Ân nói, một sợi dây tơ hồng vô hình đã kết nối cả hai. Sợi dây ấy nối hai người lại với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-biet-yeu/2991646/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.