Buổi tối Vương Bồi ngồi ở phòng vẽ tranh tiếp tục vẽ bức cung nữ đồ,vẽ vẽ, trong đầu lại chiếm toàn bộ hình ảnh của Ngao Du. Mặt mày xinhđẹp như vậy, nét cười bộ dáng có thể làm điên đảo bao nhiêu con gái.
Lúc chiều cô vất vả lắm mới cố nhịn không cho máu mũi chảy xuống, cốgắng điều chỉnh hô hấp cho đến khi bình thường trở lại rồi mới quay ra,cố làm ra vẻ như không có chuyện gì hỏi anh ta: “Anh định đi bơi ở chỗnào?”
Ngao Du xoa xoa cằm bảo, “Phía dưới kia không phải có con sông đúng không?”
Ôi mẹ ơi, con sông kia anh ta cũng muốn đi bơi sao?
Muốn nói trước hết thì con sông kia nước không sâu, dọc theo bờ sôngkhoảng hai mươi thước chính là trấn nhỏ, còn có chiếc cầu gỗ bắc quasông, trên cầu mỗi ngày không biết có bao nhiêu du khách đi lại. Nếu một lát nữa Ngao Du xuống nước không chừng ngày hôm sau trong trấn sẽtruyền một đồn mười, mười đồn trăm, cái gì nhỉ, “thôn nhỏ yên tĩnh cómột tuyệt mỹ yêu tinh” “Thần tiên? Yêu tinh?…Hay là đại loại gì gì đó.
Vì sự yên tĩnh của trấn nhỏ, Vương Bồi cảm thấy mình phải có tráchnhiệm ngăn cản chuyện phát sinh một chút. Nhưng từ cửa vòng ra sau mộtđoạn hình như là có một cái hồ, nước trong suốt, yên tĩnh, không nói tới du khách mà rất ít người trong trấn cũng không biết có cái hồ kia. Cònmuốn dẫn anh ta đi đâu nữa đây?
Vương Bồi dẫn Ngao Du đi vòng qua biệt thự ra cửa sau. Hậu viện lànơi ở ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931615/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.