Nửa tiếng sau, Vũ Văn Bác đã xuất hiện ở khu nhà giàu khác của thành phố Trung Hải.
So với biệt thự Đông Cung thì sự trang hoàng tổng thể của cả khu nhà giàu này rõ ràng là khiêm tốn hơn chút.
Nhưng đẳng cấp bảo vệ ở đây lại cao hơn biệt thự Đông Cung không chỉ mấy chục lần.
Chỉ riêng vị trí cảnh canh gác bên ngoài biệt thự đã có mười mấy chỗ.
Sau khi vào cổng chính biệt thự, thì cứ ba bước lại có một tốp, năm bước là một trạm gác.
Bên hông của nhiều bảo vệ trong trạm gác đều phồng lên, hiển nhiên là có vũ khí nóng như súng.
Đây là đại bản doanh của Vũ Văn Thành Anh, nơi làm việc ở nhà của Vũ Văn Thành Anh lúc bình thường.
Mặc dù là con trai ruột của Vũ Văn Thành Anh nhưng Vũ Văn Bác vào đây cũng phải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, cộng thêm lục soát người, sau khi chắc chắn Vũ Văn Bác không mang đồ gì nguy hiểm mới cho Vũ Văn Bác vào.
“Bố”.
Sau khi vào phòng khách, thái độ của Vũ Văn Bác ngay lập tức lễ phép hơn nhiều, bình thường ở bên ngoài, cậu ta luôn cho người khác hình tượng vênh váo, hống hách, nhưng ở trước mặt người bố này, cậu ta lại ngoan hơn cún.
“Ngồi”.
Vũ Văn Thành Anh nhìn quét Vũ Văn Bác một cái, sau đó lạnh nhạt nói.
Sau khi Vũ Văn Bác ngồi vào sofa, Vũ Văn Thành Anh lại nói: “Trên bàn có tài liệu, tự xem đi”.
“Vâng, thưa bố”, Vũ Văn Bác ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cầm xấp tài liệu trên chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652825/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.