Chương trước
Chương sau
Lão già này có khả năng thực sự là ngủ một giấc rồi đột phá đến Hóa Kình, Trần Phong hơi cạn lời.
“Tiếp theo định thế nào?”, Trần Phong hỏi, Hoàng Lão Tam sau khi đột phá đến Hóa Kình, hoàn toàn có thể một mình về nước M, tự tay giết Cargoon và Lỗ Đông Hùng, rồi lập lại bang người Hoa.
“Tiếp theo…”.
Hoàng Lão Tam ngập ngừng, sau đó nhìn Trần Phong một cái, thở dài nói: “Ông đây vốn định về nước M làm hoàng đế địa phương, nhưng thằng ranh cậu dạo này gặp phải chút phiền phức, khiến ông đây lại không muốn về nữa”.
“Thế thì đừng về”, Trần Phong cười nói, không hề khách sáo với Hoàng Lão Tam.
Hiện tại đúng là lúc anh cần dùng người.
Đến Trung Hải nửa tháng ngắn ngủi anh đã trêu chọc quá nhiều kẻ thù, Kim Giáp Tông, nhà họ Uông, nhà họ Tống, Thần Ẩn… chỉ kéo đại một thế lực ra thì cũng là thế lực có sức ảnh hưởng hiện tại.
Chỉ một mình anh đúng là khó mà chống đỡ nổi.
Hoàng Lão Tam đột phá đến Hóa Kình, vừa hay có thể giúp anh.
“Được, ông đây không về nữa”, Hoàng Lão Tam hào sảng đồng ý, giữa ông ta và Trần Phong có ân tình liên quan đến tính mạng, dù Trần Phong không nói thì lần này ông ta cũng sẽ không rời khỏi Trung Hải.
“Đúng rồi, A Lý, mấy hôm nay ông và A Kiều có thời gian không? Có thì giúp tôi âm thầm bảo vệ một người”, Trần Phong lại chuyển mắt sang Trần Trạch Lý.
“Có!”.
“Bảo vệ ai? Sư thúc cứ nói thẳng là được”, Trần Trạch Lý thoải mái nói.
“Lâm Uyển Thu”.
“Lâm Uyển Thu?”, Trần Trạch Lý sửng sốt, Hoàng Lão Tam cũng hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không hiểu sao Trần Phong lại muốn bảo vệ Lâm Uyển Thu, Lâm Uyển Thu có thể gặp nguy hiểm gì chứ?
“Ranh con, có phải có người để ý cô nhóc kia không?”, Hoàng Lão Tam không nhịn được hỏi, ông ta từng gặp Lâm Uyển Thu một lần, chỉ là một cô nhóc bình thường, ngoài việc hơi xinh ra thì không có gì đặc biệt hết, nhưng dù có người để ý cô thì cũng không cần phải cử hai võ sĩ bảo vệ chứ, có phải Trần Phong việc bé xé ra to không?
Trần Phong lắc đầu: “Hiện tại em vẫn chưa chắc chắn có người để ý cô ấy không, nhưng… trên người cô ấy có một bí mật khổng lồ, em phải thận trọng”.
“Bí mật khổng lồ?”.
“Ừm, Lâm Uyển Thu có lẽ có liên quan đến tông sư nào đó…”, Trần Phong kể lại việc xảy ra trên cầu Tân Giang trước đó, việc trên người Lâm Uyển Thu có kình khí cấp tông sư mặc dù là tuyệt mật, nhưng với người mình như Hoàng Lão Tam và Trần Trạch Lý, thì không cần phải giấu.
“Kình khí cấp tông sư!”.
Sau khi nghe xong lời Trần Phong nói, Trần Trạch Lý không nén nổi kinh ngạc, vẻ mặt Hoàng Lão Tam cũng vô cùng nghiêm túc, ông ta không ngờ, Lâm Uyển Thu trông bình thường vậy mà trên người lại có bí mật lớn đến vậy.
Giờ xem ra quyết định để Trần Trạch Lý và Trần Trạch Kiều âm thầm bảo vệ Lâm Uyển Thu của Trần Phong chắc chắn không phải là việc bé xé ra to.
Lâm Uyển Thu có thể khiến tông sư đối xử thận trọng như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản.
Tông sư phía sau Lâm Uyển Thu hoàn toàn có thể biến Lâm Uyển Thu thành một võ sĩ, nhưng ông ta lại không chọn lựa làm như vậy mà sử dụng phương thức truyền kình khí cấp tông sư lặng lẽ bảo vệ Lâm Uyển Thu.
Lí do tông sư đó làm vậy có lẽ chỉ có một, đó chính là ông ta muốn bảo vệ Lâm Uyển Thu, nhưng đồng thời ông ta lại không muốn Lâm Uyển Thu bị người của giới võ thuật để ý.
“Trần sư thúc, người yên tâm, tôi và và A Kiều nhất định sẽ bảo vệ tốt Uyển Thu, nếu có ai muốn làm gì bất lợi với Uyển Thu, thì phải bước qua xác tôi và A Kiều”, Trần Trạch Lý vỗ ngực đảm bảo, Trần Phong có thể nói việc tuyệt mật như vậy với ông ta, hiển nhiên là đã tín nhiệm ông ta hết mức, dù thế nào, ông ta cũng phải xứng đáng với sự tín nhiệm của Trần Phong.
“Không cần phải thế”, Trần Phong lắc đầu: “Nếu thực sự đến mức đó thì việc duy nhất ông và A Kiều phải làm đó là sống, sau đó ngay lập tức báo tin cho tôi”.
“Hả?”.
Nếu thực sự có người làm gì bất lợi với Uyển Thu thì thực lực của người đó có lẽ ông và A Kiều không thể chống đỡ nổi, nên hai người không phải liều mạng, việc hai người cần làm là báo tin cho tôi”, Trần Phong nói, nếu có người muốn ra tay với Lâm Uyển Thu thật thì thực lực của người đó ít nhất cũng phải là giai đoạn cuối Ám Kình, chắc chắn không phải người Trần Trạch Lý và Trần Trạch Kiều có thể ngăn được.
Thực ra thay vì nói để Trần Trạch Lý và Trần Trạch Kiều âm thầm bảo vệ Lâm Uyển Thu thì nói là anh đang đặt một thiết bị cảnh báo bên cạnh Lâm Uyển Thu thì đúng hơn, một khi Lâm Uyển Thu có gì bất trắc thì anh có thể biết ngay lập tức.
Chứ không phải là hôm nào đó Lâm Uyển Thu mất tích rồi, anh chẳng biết gì cả, chỉ có thể lần mò trong bóng tối.
“Trần sư thúc nói đúng, nếu thực sự có người ra tay với cô nhóc kia thì chỉ dựa vào công phu mèo cào của hai anh em các con căn bản không ngăn được, nên đừng có liều mạng, phải xem xét tình hình, biết chưa?”, Hoàng Lão Tam trầm giọng dặn dò.
“Biết rồi, sư phụ”, Trần Trạch Lý rụt cổ, Hoàng Lão Tam và Trần Phong đều nói vậy rồi, ông ta đương nhiên phải để ý.
“Ừ, Uyển Thu chắc ngày mai xuất viện, sau khi cô ấy ra viện thì hai người đi theo cô ấy đến Đại học Trung Hải, âm thầm bảo vệ cô ấy. Ngoài ra… việc này tạm thời đừng để cô ấy biết, để cô ấy đỡ cảm thấy nặng nề”, Trần Phong dừng một lát rồi nói, Lâm Uyển Thu rất có thể không biết mình có liên quan đến tông sư nào đó, đương nhiên, cô cũng không cần phải biết, biết rồi chỉ sẽ tăng thêm áp lực thôi.
Số một Hoàng Gia, khu biệt thự đẳng cấp nhất Trung Hải.
Biệt thự ở đây đều là biệt thự độc lập vô cùng xa hoa một nghìn mét vuông, giá biệt thự ít nhất cũng phải từ hai trăm nghìn một mét vuông trở lên.
Mua một căn biệt thự ở số 1 Hoàng Gia, ít nhất cũng phải hai trăm triệu trở lên.
Hai trăm triệu, với người bình thường mà nói đương nhiên là con số trên trời.
Nhưng ở trung tâm tài chính Hoa Hạ như Trung Hải, người có thể bỏ ra hai trăm triệu lại nhiều vô cùng, lấy khu biệt thự số 1 Hoàng Gia làm ví dụ, xây xong chưa đến hai tháng thì 49 căn biệt thự đã bị người ta mua hết sạch, hơn nữa đa phần là trả hết tiền luôn.
Dùng lời của bảo vệ khu biệt thự số 1 Hoàng Gia thì là đại gia thần bí sống ở số 1 Hoàng Gia đều không thiếu tiền, trong mắt người ta, tiêu hai trăm triệu mua biệt thự chẳng khác gì người bình thường tiêu hai trăm nghìn mua chiếc xe.
Người bình thường lái xe hai trăm nghìn, những đại gia thần bí ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia đương nhiên phải lái xe cao cấp hơn một chút.
Trong gara xe của biệt thự, các loại siêu xe bản giới hạn toàn cầu như Ferrari Enzo, Rolls-Royce Phantom hầu như có thể thấy khắp nơi.
Chỉ lấy đại một chiếc ra thì cũng là xe xịn cả chục triệu.
Nhưng tối nay, một chiếc Lamborghini Urus màu đỏ đậm lại lái vào khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.
So với những chiếc xe sang cả chục triệu có thể thấy khắp nơi trong khu biệt thự, thì chiếc Lamborghini Urus chỉ có giá hơn ba triệu này trông có vẻ không ăn nhập, thậm chí có thể nói là hơi xoàng.
Nhưng chính chiếc xe như vậy lại khiến bảo vệ khu biệt thự số 1 Hoàng Gia đều lễ phép chào hỏi.
Không có nguyên nhân gì khác ngoài việc bố của chủ nhân chiếc xe này là chủ đầu tư của khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.
Mọi biệt thự của Số 1 Hoàng gia đều do người ta khai thác.
Nếu Trần Phong ở đây thì tất nhiên có thể nhận ra, chiếc Lamborghini đỏ tươi lái vào khu biệt thự số 1 Hoàng gia chính là chiếc xe lúc trước Hồ Tư Viện lái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.