“Yên Kinh”, Hồ Tư Viện lặp lại đáp án của Trần Phong một lần, khóe môi lộ nụ cười bí hiểm.
“Cô Hồ là người ở đâu?”, Trần Phong chuyển mắt sang Hồ Tư Viện, anh nói là Yên Kinh chứ không phải Thương Châu đương nhiên là để thăm dò Hồ Tư Viện.
Anh muốn biết, Hồ Tư Viện có biết thân phận thực sự của anh không.
Nếu Hồ Tư Viện chỉ biết thân phận ở rể của anh, vậy anh nói Yên Kinh, Hồ Tư Viện có lẽ sẽ ngạc nhiên.
Nếu Hồ Tư Viện biết hết thân phận của anh, thì anh nói Yên Kinh, Hồ Tư Viện tất nhiên sẽ không có gì bất ngờ.
Lần này Trần Phong tính sai rồi.
Biểu cảm của Hồ Tư Viện rất bình tĩnh, ngoài nụ cười bí hiểm kia thì cô không để lộ bất cứ biểu cảm gì mà Trần Phong muốn thấy, cô lại còn cho Trần Phong một câu hỏi hóc búa: “Anh Phong có thể đoán xem em là người ở đâu”.
“Đoán?”, Trần Phong hơi sửng sốt, sau đó cười gượng lắc đầu: “Cô Hồ đừng làm khó tôi nữa, việc này tôi không đoán ra được”.
“Không đoán được?”, Hồ Tư Viện cong khóe môi tạo thành nụ cười hơi ẩn ý: “Anh Phong cần gợi ý không?”.
“Cần”, Trần Phong thản nhiên cười, anh muốn xem thử, trong hồ ly của Hồ Tư Viện bán thuốc gì.
“Anh Phong còn nhớ mẹ mình là người ở đâu không?”, Hồ Tư Viện nhìn thẳng Trần Phong, nói từng từ từng chữ.
Mẹ?!
Con ngươi Trần Phong co lại, lời này của Hồ Tư Viện có ý gì?
Chẳng lẽ cô ta có liên quan đến mẹ mình?!
“Cô Hồ đến từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652779/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.