Vì một khi hắn tiết lộ thì phía Kim Giáp Tông chắc chắn sẽ diệt khẩu hắn.
“Thế này, anh Thạch, anh tung một tin ra ngoài, cứ nói…”, sau khi cân nhắc một lúc, Trần Phong mỉm cười lên tiếng, Thạch Phá Quân ở đầu bên kia, mặt dần sáng lên.
Chỗ hẹn với Tiêu Nhược là Giang Mãn Lâu.
Giang Mãn Lâu, mặc dù tên mang một chữ Giang, nhưng nhà hàng này lại chẳng có quan hệ gì với sông hết, không xây dựng gần sông, mà là ở nơi đô thị phồn hoa.
Lúc Trần Phong đến Giang Mãn Lâu đúng vào giờ cơm.
Nên cửa Giang Mãn Lâu có rất nhiều tụ tập.
Trong đó, có một bóng người cao gầy cực kì nổi bật.
Bóng người này mặc chiếc váy dài màu đen, khí chất đoan trang mà lại quyến rũ.
Trên gương mặc xinh đẹp mặc dù không có phấn son gì nhưng lại cực kì thu hút người khác.
Cô chỉ đứng đó đã là tiêu điểm của đám đông.
Bóng người này đương nhiên là Tiêu Nhược.
Lúc Trần Phong đang nhìn Tiêu Nhược thì Tiêu Nhược cũng đang tìm kiếm bóng dáng Trần Phong trong đám đông.
Cô nhanh chóng thấy Trần Phong, lúc thấy Trần Phong đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược sáng bừng.
“Anh Phong, ở đây!”, Tiêu Nhược hưng phấn vẫy tay.
Trần Phong mỉm cười, đi đến trước mặt Tiêu Nhược trong ánh mắt ghen tị, hâm mộ của mọi người.
“Sao có mình em? Những bạn học kia của em đâu?”, Trần Phong nhìn Tiêu Nhược một cái rồi hỏi, lúc chiều, Tiêu Nhược nói với anh sẽ dẫn mấy bạn học đến cùng, nhưng giờ, Tiêu Nhược lại một mình đợi anh ở đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652778/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.