Sự việc khi đã dính dáng đến võ sĩ thì Lưu Khôn buộc phải cẩn trọng.
Người ở trong giới này đều hiểu rõ hai chữ võ sĩ có nghĩa là gì, ngoài việc bản thân có thực lực cực kì khủng bố ra thì thế lực phía sau võ sĩ cũng không hề yếu.
Loại con ông cháu cha như Võ Chí Khoa, trong nhà có mấy cán bộ có quyền lực cấp phó giám đốc sở, thân phận của hắn đặt vào giữa những người bình thường thì là tồn tại rất trâu bò.
Nhưng với võ sĩ thì mấy cán bộ cấp phó giám đốc sở đó lại chẳng là gì.
Kể cả Thạch Phá Quân đánh Võ Chí Khoa tàn phế thật thì người nhà Võ Chí Khoa cũng chưa chắc dám tìm Thạch Phá Quân đòi công bằng.
Nên hắn mới ngăn Võ Chí Khoa lại trước khi Võ Chí Khoa ra tay, nếu để to chuyện thì cuối cùng hắn cũng không dễ thu dọn.
Hắn phải dẹp yên chuyện này.
"Người anh em này, xưng hô...", lần đầu hỏi Trần Phong, Trần Phong không đáp lại, Lưu Khôn lại kiên nhẫn hỏi lần thứ hai, nhưng lần này còn chưa hỏi xong Trần Phong đã nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng: "Cút!".
Vẻ mặt Lưu Khôn cứng đờ, nụ cười trên mặt đóng băng hoàn toàn.
Cút?
Mình không nghe nhầm chứ, hắn thế mà bảo mình cút?
Một lúc sau, Lưu Khôn hít sâu một hơi, cố giấu đi vẻ tức tối trên mặt: "Người anh em, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn làm quen...".
"Tôi nói lại lần cuối cùng, cút!".
Câu trả lời của Trần Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, cũng may Lâm Uyển Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652721/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.