"Bảo anh ta cút đi, con không muốn nhìn thấy anh ta!", Vương Thi Viện lại nhìn Trần Phong đầy chán ghét, định rời đi.
Lúc này, Vương Đức Phát lại cười khẩy nói: "Em gái, giờ để thằng khốn này cút đi thì dễ dàng cho nó quá. Dù thế nào cũng phải bảo nó giao miếng ngọc của nhà chúng ta ra và cả một trăm năm mươi nghìn lúc trước nó đòi anh nữa rồi mới cho nó cút được".
"Miếng ngọc nhà chúng ta? Chuyện gì thế?", cặp mày lá liễu xinh đẹp của Vương Thi Viện cau lại.
"Là thế này...", Vương Đức Phát lại thêm mắm dặm muối kể lại sự việc một lần, hầu như đổ hết tội lên đầu Trần Phong, bôi xấu Trần Phong từ đầu đến chân một lượt.
Sau khi nghe xong, gương mặt xinh đẹp của Vương Thi Viện ngay tức khắc lạnh như băng, không nhịn được chán ghét nhìn Trần Phong, mắng: "Đúng là đồ rác rưởi lòng tham không đáy!".
Sau khi mắng xong cô ta lại nhìn Bành Diễm Phương: "Mẹ, cần gì phải nói nhiều với loại này, gọi điện luôn cho cảnh sát, để cảnh sát dẫn anh ta đi!".
"Con gái, việc báo cảnh sát không vội, việc thằng vô dụng này tát anh con hai cái còn chưa tính sổ đâu", Bành Diễm Phương nói với giọng nham hiểm, trước khi dẫn Trần Phong đến chỗ cảnh sát, bà ta phải cho Trần Phong nếm đủ khổ sở đã.
Vương Thi Viện khẽ gật đầu.
"Thằng khỉ gió còn không quỳ xuống cho ông!", Vương Đức Phát kêu gào vênh váo, có lẽ là phía sau có nhiều người nhà đứng nên hắn rất tự tin, không những ngoài miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652694/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.