Trần Phong cau mày, không nói gì, ấn tượng của Lâm Lan với anh đã bị cố định, nên anh nói gì, thì với Lâm Lan cũng cho là ngụy biện.
Hạ Vệ Quốc cau mày, ông không cảm thấy Trần Phong lập nhà họ Hạ khác là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của bản thân, Trần Phong rất có thể có dự định khác, nhưng tận sâu trong lòng ông, Hạ Vệ Quốc vẫn không muốn chi của mình tách khỏi nhà họ Hạ.
Dù sao ông cũng lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Hạ, nhà họ Hạ có không ít anh chị em của ông, bây giờ nếu Trần Phong lập nhà họ Hạ khác, vậy chẳng cần nghĩ cũng biết, quan hệ giữa nhà họ Hạ mới và cũ sẽ như nước với lửa.
"Trần Phong, suy nghĩ của con... ít nhiều gì bố cũng hiểu một chút, nhưng việc này con có muốn nghĩ thêm không?" Hạ Vệ Quốc ngừng một lát, lại bổ sung: "Bố biết, tâm bệnh hiện giờ của hai vợ chồng con là Hạ Hạo, thằng bé Hạ Hạo này đúng là không hiểu chuyện, vì vị trí người phụ trách một dự án, đến cả việc thủ túc tương tàn cũng làm được."
"Nhưng dù thế nào nó cũng là anh họ của các con, tục ngữ có câu rất hay, xương đứt rồi gân vẫn nối liền, các con và Hạ Hạo, đều là huyết mạch gần nhất, người thân ấy à, thực ra cũng giống như vợ chồng vậy, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, không có việc gì là không qua được cả, nên bố cảm thấy việc này, hai vợ chồng con vẫn nên suy nghĩ cẩn thận thì tốt hơn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652594/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.