Đinh Đầu Thất Tiễn, mũi tên sau mạnh hơn mũi tên trước.
Uy lực của chú thuật càng lúc càng mạnh, bây giờ, tám mũi tên bắn tới từ bốn hướng dường như đã bịt mọi đường lui của Nhiếp Vân.
Huyền Thanh không tin, mình tốn công nhiều như vậy mà không thể đánh bại được đối thủ.
Mắt Nhiếp Vân lóe lên: "Đánh hay lắm!"
"Lan Đình Tụng Hoàng Đình, Tiên Đạo Vạn Cổ Trường".
Nhiếp Vân cười lớn một tiếng, Vạn Vật Mẫu Khí phân hóa, bao bọc Nhiếp Vân vào trong, tám cánh tay vươn từ trong ra tóm lấy các mũi tên".
"Bốn đầu tám tay!"
Nhiếp Vân thi triển thần thông, lòng bàn tay được bao bọc bởi tiên khí, không ngừng hút cạn đạo nguyền rủa trên mũi tên.
Gì cơ?
Sao có thể?
Mặt Huyền Thanh tái mét.
"Răng rắc!"
Nhiếp Vân tăng lực, mũi tên bị chém gãy biến thành tro bụi.
"Ta là Chiến Tiên, Vạn Cổ Tranh Nhất Lưu!"
Ầm!
Một quyền gào thét đánh bay Huyền Thanh!
Dường như hắn không hề có chút sức phản kháng nào đã bị đánh bay, trận chiến này Nhiếp Vân thắng.
Các đệ tử bên dưới hô vang tên của Nhiếp Vân.
"Đại sư huynh, đại sư huynh..."
Nhiếp Vân thu hồi thần thông, vẻ mặt thản nhiên. Hắn thắng là chuyện đương nhiên, không thắng mới là lạ.
Trận thứ hai, Trần Dương lên lôi đài.
Hạ Quang Giáp nói: "Ta có thể đưa ra một yêu cầu quá đáng không?"
"Nếu đã quá đáng thì đừng nói ra".
Trần Dương đáp.
Hạ Quang Giáp ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930138/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.