Sau khi dạy dỗ xong chín người này, Chiến Kiếm Phi cũng bắt đầu nguôi giận.
Ông ấy thường xuyên cảm thấy hối hận vì sao lại thu nhận chín kẻ dở hơi này làm đồ đệ.
Nhưng ván đã đóng thuyền, cũng đã mười triệu năm trôi qua, giờ có hối cũng chẳng kịp nữa rồi.
“Thôi bỏ đi, là nghiệp chướng ta tạo ra”.
Chiến Kiếm Phi thở dài: “Trước khi cuộc chiến Tự Liệt diễn ra, nếu chín người các ngươi dám ra khỏi sơn môn nửa bước, thì ta sẽ chặt chân các ngươi! Còn nữa, cuộc chiến Tự Liệt lần này nhất định một trong chín đứa phải vào được Tự Liệt, nếu không thì ta sẽ chặt chân!”
“Dạ, sư phụ!”
Chín người ôm mặt đáp.
“Lương Thần, con đứng dậy”.
“Dạ, sư phụ!”
Thấy Trần Dương, Chiến Kiếm Phi liền nở nụ cười, đệ tử như này mới đáng đồng tiền bát gạo chứ.
Không gây chuyện, không khiến người ta phải lao tâm khổ tứ, còn kiếm được tiền, hơn nữa còn chăm sóc ngược lại cho sư tỷ. Thậm chí còn có thể chiến đấu với cường giả trên cảnh giới của mình.
Đúng là một học trò hoàn mỹ trong mắt ông ấy.
“Cả năm nay ta không ngó ngàng gì đến con, chắc con giận ta lắm hả?”
“Bẩm sư phụ, con chưa từng có ý nghĩ đó ạ!”
“Con đã học được Tuế Nguyệt Pháp chưa?”
“Con đã học được một phần rồi ạ”.
Thật ra anh đã học được từ lâu rồi, nhưng mà sợ nói ra sẽ làm người ta kinh hãi, nên không còn cách nào khác ngoài nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930043/chuong-771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.