Ông ta cũng cẩn thận quá đà, tự mình dọa mình.
Ông ta cũng biết đến lời đồn kia, thậm chí còn thu hoạch được không ít bảo bối trong thời gian này.
“Cánh cửa Chúng Diệu kia mình có nghe Đế tôn nói đến rồi, hình như là một bảo bối vô cùng lợi hại. Lão già đó cũng thích món này lắm, nếu như mình có được nó…”
Nghĩ vậy, Vương Lâm không kìm được mà cứ lẩn quẩn quanh khu vực giao nhau của ba quân.
Vào lúc ông ta đang chăm chú đi tìm bảo bối thì hư không bỗng dao động, khiến ông ta sợ hãi không thôi.
“Có người xuất hiện!”
Ông ta chạy trốn thật nhanh, như chim sợ cành cong.
Ông ta đã gần đến Siêu Thoát viên mãn rồi nhưng vẫn còn cảm giác rợn tóc gáy ấy, vậy người tới chắc chắn rất cao cường.
“Không bị phát hiện, nhưng mình có thể cảm nhận được tia khí tức, đúng là khí tức của cánh cửa Chúng Diệu!”
“Nhưng tại sao là không tìm được? Không lẽ chưa đến thời cơ sao?”
Ông ta dùng thần niệm càn quét trên trời.
“Lão tổ, nếu chúng ta tìm được mảnh vụn này thì có thể cho cháu không ạ?”
“Hồ đồ, cháu lấy có ích gì chứ? Cháu luyện hóa được không? Nếu được thì cũng phải hàng vô số năm sau rồi”.
“Cháu ngu muội quá, xin lão tổ đừng trách tội”.
“Hừ, những kẻ này chịu chơi thật, lấy cả mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu làm mồi nhử. Ở đây chắc chắn có bẫy, chúng ta tốt nhất là đi khỏi đây thôi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929978/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.