Viên Bất Hối nhìn Trần Dương, thảo nào mình lại có cảm giác gần gũi đến thế, cho dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ở bên chú ấy rất yên tâm.
Sau đó trong lòng cậu bé lại cảm thấy tức giận: “Tại sao bố lại vứt bỏ mẹ con con? Bố có biết những năm nay mẹ con đã phải chịu khổ thế nào không?”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Viên Bất Hối, trong mắt cậu bé đầy vẻ phẫn nộ.
Trần Dương cảm thấy rất áy náy, im lặng không nói gì, chỉ là khí tức toàn thân ngày càng đáng sợ.
Cuối cùng Viên Bất Hối khóc mệt, nhìn Trần Dương nói: “Thế lần này bố đến rồi có đi nữa không?”
“Không!”
Trần Dương nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Viên Bất Hối.
“Thế tức là Bất Hối có bố rồi?”
Viên Bất Hối chưa bao giờ hận Trần Dương, bởi vì Viên Tuyết Phi nói với cậu bé rằng bố cậu bé là một anh hùng cái thế, năm đó một thân một mình cứu cả một thành.
Là người xứng để tất cả mọi người kính phục.
Viên Tuyết Phi không khiến Viên Bất Hối hận Trần Dương, cái tên Bất Hối cũng đã cho thấy tấm lòng của cô ấy.
“Nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Dương không muốn suy luận tính toán, anh muốn để cậu bé kể với mình rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Viên Bất Hối nghĩ một lát, rồi kể hết mọi chuyện với anh.
“Các người đáng chết, tất cả đều phải chết!”
Trần Dương nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929702/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.