Viên Tuyết Phi kéo chăn che người mình lại, nức nở: "Anh Dương, em... em không trách anh".
Viên Tuyết Phi cầm tay Trần Dương: "Sớm muộn gì em cũng là người của anh, mong anh kiềm chế một thời gian, ngày mai anh đi cầu thân với bố em, đến lúc đó..."
"Đến lúc đó em chính thức là cô vợ của anh rồi!"
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, anh cúi người hôn cho đến khô những giọt lệ trên khóe mắt của cô ấy.
Nghe anh nói vậy, Viên Tuyết Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ấy ngồi dậy: "Anh Dương, em phải về rồi, nếu không... sẽ bị người ta cười mất!"
Trần Dương gật đầu, nhìn người đẹp mặc đồ cũng là một cách hưởng thụ.
Sau khi mặc đồ xong, Viên Tuyết Phi hơi không nỡ nhưng vẫn rời khỏi phòng.
Nằm trên giường mãi mà Trần Dương chẳng ngủ được.
"Rốt cuộc là mình đã quên gì nhỉ?"
Trần Dương suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến khi trong lòng cảm thấy phiền nản thì mới lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nhớ không ra thì không nghĩ nữa!"
Sáng sớm hôm sau, Viên Tuyết Phi đã gõ cửa phòng Trần Dương, cô ấy đến rửa mặt cho anh.
Cô ấy lau mặt cho anh xong thì giúp anh mặc đồ, dịu dàng không kể xiết, đương nhiên là anh cảm thấy thật tuyệt rồi.
" y ya, anh đừng có lộn xộn, cái con người xấu xa này! Anh bỏ tay ra đi, anh cứ thế này em không có mặt mũi nào gặp người khác mất!"
Viên Tuyết Phi hất bàn tay xấu xa của Trần Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929633/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.