"Tiểu thư, không phải tiểu hòa thượng này bị ngã hỏng não rồi chứ?"
Ngọc Khiết lo lắng hỏi.
Viên Tuyết Phi nhíu mày: "Chắc vậy, dù sao thì lúc nãy anh ấy ngã đập đầu xuống đất mà, chắc là ngốc luôn rồi!"
Trần Dương nghe xong thì cực kỳ giận dữ, cái gì mà đầu bị đập ngốc luôn rồi?
Nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại được, anh chẳng thèm chấp bọn họ, đã đôi ngả chia ly, đoạn tuyệt nhân quả rồi, cần gì phải dây dưa!
Đang định bay đi thì lại phát hiện pháp lực trong cơ thể trống rỗng.
"Chuyện gì thế?"
Trần Dương vội Nội Thị thì thấy kinh mạch toàn thân tắc nghẽn, không có huyệt khiếu nào thông cả, nguyên thần ngồi trong đan điền cũng rất uể oải!
Sao... sao lại trở về lúc anh vừa rơi xuống thế giới này rồi?
Sao có thể!
Trần Dương ngây người ra như phỗng.
"Tiểu thư, chị xem anh ấy cứ ngơ ra kìa, hình như là ngốc thật rồi ạ!"
"Dù anh ấy có ngốc hay không, anh ấy cũng là ân nhân đã cứu mạng chúng ta, chúng ta phải cố gắng chữa trị cho anh ấy mới được!"
Trần Dương bỏ lơ cuộc nói chuyện của bọn họ, cố gắng điều động pháp lực của mình.
Đúng rồi, còn có Xích Huyết!
"Xích Huyết, Hải Vương Kích, Trảm Yêu Kiếm!"
Trần Dương gọi nhưng chẳng có động tĩnh gì hết!
Tim của anh như rơi xuống đáy vực, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Trần Dương bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện từ khi mình bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929631/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.