Nghỉ ngơi một lát, Trần Dương đứng lên: “Tại hạ Long Ngạo Thiên, cho hỏi tên của đạo hữu là?”
Long Ngạo Thiên sao, nghe tên thôi mà đã thấy đầy kiêu ngạo rồi, từ phong cách hành xử của anh thì thấy đúng là ngầu thật.
“Diệp Thần!”
Diệp Thần lạnh lùng nói.
Trần Dương gật đầu một cái, thằng ranh này không lừa mình.
Một đạo linh quang lóe lên, nhẫn trữ đồ trong tay Diệp Thần sáng lên, anh ta nhíu mày hỏi: “Long đạo hữu, anh làm gì vậy?”
“Thì cứ theo như thỏa thuận mà làm thôi, mỗi người một nửa!”
Long Ngạo Thiên nói: “Hằng Cổ Đệ Nhất Tông có ơn phải trả, xin hãy nhận lấy!”
“Từ đã, cẩn thận có bẫy!”
Cổ Lão truyền âm, sau đó lão chậm rãi để hồn lực bay vào nhẫn trữ đồ, lát sau lão nói: “Không có vấn đề gì!”
Diệp Thần cũng quét tinh thần vào trong đó, trong này có hơn 20 cây linh dược, thậm chí còn có hai cây bảo dược.
Cỏ Oanh Hồn, hoa Âm Dương Hòa Hợp, đây chính là hai loại bảo dược. Đây chính là nguyên liệu chính để chế ra Ngưng Hồn Đan, nếu có đủ số nguyên liệu thì có thể luyện được loại đan dược giúp Cổ Lão khôi phục hồn lực rồi.
Ngoài dược liệu ra, còn có mấy nghìn nguyên thạch thượng phẩm.
“Long đạo hữu, phần quà này nhiều quá, tôi…”
Trần Dương xua tay nói: “Số quà này có đáng là bao, nếu so sánh với tính mạng của tôi thì chả đáng gì hết”.
“Hồn con gấu đen kia cũng không có tác dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929552/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.