“Ra oai” là từ mà Thiết Đầu học từ Trần Dương, nó rất thích từ này.
Bởi vì nó thích nhất là “ra oai”. Khi ở núi Thập Vạn, sau khi khiêu khích các con yêu hoàng khác, nó thấy rằng mình đánh không lại chúng, nó bắt đầu “ra oai”: “Loại rác như chúng mày tao chỉ cần vài phút là giết được!"
Sau đó nó chạy trối chết, dẫn bọn chúng đến trước mặt Trần Dương.
Một đạo kiếm xẹt qua với tốc độ cực hạn, đứng ở trên xác của yêu hoàng, Thiết Đầu sẽ luôn nói một câu: "Bất khả chiến bại... Thật là cô đơn!"
Hơn nữa, người đàn ông này chỉ ở cảnh giới Ngưng Đan hậu kỳ mà lại dám phách lối như vậy, ngứa đòn chắc?
Thiết Đầu không dùng nhiều lực ở cú đấm này, Trần Dương trước khi vào thành đã dặn dò nó là phải khống chế bản thân, nếu không nó đã giết thằng này từ lâu rồi.
"Mày xong rồi đấy, chúng mày thực sự xong đời rồi đấy...”
Người đàn ông nằm trên mặt đất không ngừng nôn ra máu: “Mày có biết tao là ai không? Tao là Dương Long. Chú tao là đại chưởng quầy của Thất Bảo Trai... Chú tao sẽ không tha cho mày đâu”.
"Thật sao?"
Trần Dương cười lạnh nói với Thiết Đầu: "Đi thôi, chúng ta đến Thất Bảo Trai xem xem chú nó có thể làm gì chúng ta”.
Nói xong quay người rời đi!
Bọn Thiết Đầu cũng rời đi theo.
"Ông chủ... ông có sao không!"
Chưởng quầy vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng giúp Dương Long, người đã bị đánh gãy răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929465/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.