Ngọc Khiết biết tiểu thư nhà mình định làm gì, cô ta cắn răng, cầm chiếc kéo trên bàn lên, “xoẹt” một tiếng cắt phăng mái tóc dài đi.
“Tiểu thư cắt thì em cũng cắt, tiểu thư bó ngực thì em cũng bó ngực”.
Cô ta nói xong liền cởi áo ra, cầm tấm vải trắng lên quấn vòng một lại. Cô ta chưa bao giờ bó ngực, bây giờ được nếm thử cảm giác, đúng là không dễ chịu gì.
Của tiểu thư to hơn của cô ta mà còn bó chặt hơn, rốt cuộc phải khó chịu đến mức nào chứ?
“Ngọc Khiết ơi là Ngọc Khiết, mày có thể có tiền đồ hơn được không?”
Ngọc Khiết thầm nhủ trong lòng.
“Em đang làm gì vậy?”
Một loạt hành động của Ngọc Khiết khiến Viên Tuyết Phi ngây người ra.
“Tiểu thư muốn ra ngoài săn thú chứ gì?”
Ngọc Khiết biết tỏng Viên Tuyết Phi nghĩ gì: “Em cũng muốn đi theo”.
“Từ nay về sau không có Ngọc Khiết, chỉ có Giải Ngọc!”
Khiết thông giải, Ngọc Khiết ngày nào cũng ở bên cạnh Viên Tuyết Phi, nghe nhiều thành quen, cũng biết chút ít văn thơ.
“Vớ vẩn!”
Viên Tuyết Phi cố ý sầm mặt xuống: “Với tu vi Hậu Thiên viên mãn của em, đi cùng chị thì khác gì đi chết?”
“Em không sợ chết!”
Ngọc Khiết vênh mặt lên, hai người tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm như chị em: “Cho dù em không giết được dã thú thì cũng có thể chặn giúp tiểu thư vào lúc nguy hiểm”.
Người hầu nhà họ Viên cũng phải có võ nghệ, nếu không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929334/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.