"Chắc cậu rất tò mò tại sao tôi lại dùng trẻ con để luyện cổ đúng không?"
Tò mò?
Không, Trần Dương chẳng tò mò chút nào, anh chỉ cảm thấy độc ác.
Sao ông ta có thể đành lòng xuống tay với một đứa trẻ còn nhỏ như vậy được?
Thấy Trần Dương không nói gì, Diêu Thánh Nguyên cười lạnh lùng: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất độc ác?"
"Cậu có biết 72 trại, 108 động của Nam Cương đã sinh ra bao nhiêu đứa trẻ thiểu năng dị tật do kết hôn cận huyết không? Bọn chúng sinh ra đã là quái vật, sống trên đời này cũng phải chịu đủ nhục nhã, tôi chỉ giúp chúng được giải thoát sớm hơn thôi".
"Có mấy thôn do đám phản bội Ngũ Độc Giáo lập nên, bọn chúng sợ chúng tôi tìm thấy, nên trước giờ không liên lạc cũng không liên hôn với thế giới bên ngoài. Anh chị em họ lấy nhau, những đứa trẻ sinh ra hầu hết đều bị dị tật".
"Tôi giúp chúng được giải thoát là sai sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi không sai! Kẻ sai là Lục Đại Phái, tay bọn chúng còn dính nhiều máu tươi hơn tôi! Còn tôi chỉ lợi dụng một lũ vô dụng, tại sao lại ngăn cản tôi? Chỉ cần Cổ Hoàng mọc ra cái cánh thứ tám là tôi có thể cứu được Thiền Nhi".
Ánh mắt ông ta tràn ngập oán độc, Trần Dương quả thực không thể đồng tình với quan điểm này của ông ta.
"Cho dù bọn họ có bị thiểu năng, bị dị tật, thì bọn họ cũng có quyền được sống".
"Tôi thà phụ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929225/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.