Cùng lúc đó, đám người Trương Khởi Phong, Vương Hổ thế như chẻ tre giết lên đến nơi cao nhất của sơn trại.
Nơi đây chính là chỗ ở của Diêu Thánh Nguyên.
"Diêu Thánh Nguyên, ngày tàn của ông tới rồi, mau lăn ra đây!"
Mấy trăm người vây chặt căn nhà lại.
"Mau ra đây, nếu không bọn tôi sẽ đốt lửa thiêu phòng ông đấy!"
Mặc kệ người bên ngoài có kêu gào thế nào, bên trong phòng vẫn im lìm.
"A-ba, chúng ta xông ra giết đám chó chết này đi!"
Trong phòng, Diêu Nhân Nhân nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lập tức xông ra ngoài giết hết đám người kia.
Qua khe hở cửa sổ, cô ta nhìn thấy một số người quen.
Cô ta không dám tin nói: "A-ba, Ngũ Đại Pháp Vương phản giáo rồi!"
Đúng lúc này, Diêu Thánh Nguyên đang ngồi xếp bằng trên giường mở mắt ra.
"Nhân Nhân, con ngoan ngoãn ở trong phòng", nói rồi ông ta đứng lên, định đi ra ngoài.
"A-ba, con cũng muốn ra ngoài đánh địch".
"Con không sợ à?"
"Con không sợ!", Diêu Nhân Nhân dũng cảm trả lời.
"Được, không hổ danh là con gái của Diêu Thánh Nguyên bố!"
Nói xong ông ta cười ha hả rồi đẩy cửa phòng ra.
"Mọi người mau tản ra, Diêu Thánh Nguyên ra rồi!"
Ồ!
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều lùi sau 2 bước.
"Ngày phòng đêm chống, giặc nhà khó phòng mà! Ngô Pháp vương, Tạ Pháp vương, Từ Pháp vương, Chu Pháp vương, Cáp Pháp vương, các người biết hậu quả của những kẻ phản bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929215/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.