Sau khi bóp miệng Trần Dương, Diêu Nhân Nhân ra sức đổ thứ chất lỏng đen sì sì vào miệng anh.
Ngay lập tức, anh cảm nhận được một mùi hôi thối tràn ngập trong miệng.
Ọe!
Mùi tởm quá.
"Ngon không?"
Cô ta cầm một cây roi da trong tay, chỉ cần Trần Dương dám nói không ngon, thì sẽ quất roi vào người anh ngay lập tức.
"Ngon cái con khỉ”.
"Vút!"
"Ngon hay không ngon!"
"Ngon cái đầu cô!"
"Vút!"
“A… cô có đánh chết tôi thì nó cũng chả ngon được đâu!”, Trần Dương tin rằng cô ta không dám đánh chết mình, vì anh đã biết giá trị của bản thân trong cuộc nói chuyện với Cổ Vương 4 cánh đêm qua rồi.
Diêu Thánh Nguyên sẽ không để cho cô ta giết mình đâu.
"Vẫn còn mạnh miệng nhỉ”.
Diêu Nhân Nhân bước sang bên cạnh, cầm chiếc kéo treo trên xà nhà xuống.
Cô ta liếm lưỡi, cười nói: "Tuy bây giờ không thể giết anh, nhưng xẻo đi một vài bộ phận không cần thiết cho lắm trên người anh chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?"
Cô ta vừa nói vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh: "Anh nói xem, tai, mắt hay là lưỡi, hay là cái ở chỗ đó nhỉ!"
Câu nói của cô ta làm Trần Dương toát cả mồ hôi hột.
"Tôi nghe nói đàn ông mà không còn thứ đó nữa sẽ trở nên rất ngoan đấy, hay là cắt nó đi nhé”.
Bàn tay của cô ta vuốt từ trên mặt anh xuống phía dưới.
"Đậu, con tiện nhân này, dừng lại!"
“Hahaha…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929212/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.