Diêu Nhân Nhân nói xong liền dùng nhíp gắp một con rết độc to bằng ngón cái, dài gần 40cm ra khỏi hũ thủy tinh.
Mấy trăm chân của con rết ngọ nguậy, trông vô cùng kinh tởm.
"Đây là rết bách độc chỉ có ở núi Thập Vạn chúng tôi, chỉ cần cắn một cái là đủ vật chết một con trâu", cô ta nói xong liền cố ý nới lỏng cái nhíp ra: "Ấy chết, xin lỗi nhé, tay cầm không chắc nên rơi mất rồi".
Trần Dương trợn mắt, anh có thể cảm nhận được thứ gì đó đang bò qua bò lại trên người mình, sau đó chui vào cổ áo.
"Con ranh này, đừng làm loạn nữa, mau bắt con rết ra đi".
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi bắt ngay giúp anh đây", dứt lời, cô ta lại mở một hũ thủy tinh khác ra, bên trong có hai con cóc toàn thân đầy mụn nhọt.
"Loại cóc này thích nhất là ăn rết độc, anh cứ bình tĩnh, bây giờ tôi sẽ thả nó ra, để nó ăn con rết nhé".
"Xoẹt"
Cô ta nới cổ áo Trần Dương ra, ném con cóc vào.
Mẹ kiếp!
Trần Dương lập tức nổi da gà toàn thân.
Chất nhầy trên người con cóc dính lên người Trần Dương, lập tức dấy lên cảm giác như thiêu đốt.
“Xoẹt”
Nó bắt đầu động đậy, đi tìm con rết độc trên người anh.
"Trò chơi này có vui không?", Diêu Nhân Nhân cười híp mắt nói.
"Vui cái đầu cô ấy!"
"Đầu tôi? Đầu tôi làm sao?", Diêu Nhân Nhân mặt tỉnh rụi, sau đó lại cười ngọt ngào: "Ấy chết, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929211/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.