Ầm!
Lời của Đường Tĩnh như sét đánh giữa trời quang, khiến ba người lập tức ngây ra.
Tô Diệu cắn chặt môi, toàn thân không ngừng run rẩy.
Trần Dương tiến lên ôm lấy cô.
Mẹ vợ đã nhịn mười mấy năm, bây giờ đột nhiên nói hết ra.
Chuyện này khiến Tô Diệu phải chịu cú sốc lớn nhường nào chứ?
"Bà... Bà..."
Tô Trường Hà chỉ tay vào Đường Tĩnh, không nói nổi câu nào, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Thế nào? Vẫn chưa đủ sao?", Đường Tĩnh cười mỉa mai: "30 triệu lần này ông bảo là bị bạn lừa mất, nhưng thực tế là gửi cho đứa con hoang kia chứ gì?"
Nói xong, Đường Tĩnh rơi nước mắt.
"Tôi đã sống gần 20 năm lừa mình dối người, thế là đủ rồi, hôm nay tôi nên tỉnh táo lại thôi", Đường Tĩnh vừa cười vừa rơi nước mắt: "Tô Trường Hà, tôi mệt rồi, tôi xin ông hãy buông tha cho tôi".
"Bà... Bà..."
Aizzz!
Tô Trường Hà thở dài, sau đó hạ tay xuống nói: "Ly hôn đi".
10 giờ sáng, Tô Trường Hà và Đường Tĩnh chính thức cắt đứt mối quan hệ vợ chồng.
Chắc là hổ thẹn với Đường Tĩnh, ông ta ra đi tay trắng.
Đương nhiên, ông ta cũng chưa từng đóng góp tài sản gì cho cái nhà này.
Giây phút bước ra khỏi Cục dân chính, Đường Tĩnh như trút được gánh nặng, cả người trở nên vui vẻ khoan khoái.
Người duy nhất bà ta thấy thiệt thòi là Tô Diệu.
Bà ta bước đến trước mặt Tô Diệu, ôm lấy cô, nước mắt giàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929158/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.