Lúc này thì Tô Trường Hà đã hoảng thật sự.
Nếu Đường Tĩnh bỏ mặc ông ta thật thì ông ta sẽ thân bại danh liệt mất.
“Tôi cầu xin bà, tôi cầu xin bà đấy”, Tô Trường Hà nước mắt nước mũi giàn dụa nói: “Bọn họ nói nếu không đưa tiền thì sẽ đập chết tôi, còn báo cảnh sát bắt tôi nữa”.
“Bà đừng bỏ mặc tôi mà, tôi không muốn ngồi tù đâu”.
“Ông… cuối cùng ông cũng thừa nhận”, Đường Tĩnh tức đến mức toàn thân run rẩy, tuy bà ta rất giận, nhưng một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa, tuy bà ta đã hạ quyết tâm ly hôn với Tô Trường Hà, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cảnh ông ta tù tội.
Nếu sau này Tô Diệu biết bố cô là tội phạm cưỡng bức, thì người ta sẽ nhìn cô thế nào?
Nghĩ đến đây, Đường Tĩnh giọng run run nói: “Phải bồi thường bao nhiêu?”
Tô Trường Hà vui mừng như điên, giơ một ngón tay ra: “Một… một triệu là đủ rồi!”
Cái gì?
Một triệu?
Cái đồ chết giẫm này, ông có biết một triệu là bao nhiêu tiền không?
Đường Tĩnh vô cùng tức giận, chỉ muốn bóp chết ông ta cho xong.
“Không có tiền!”
“Cái gì? Không có tiền?”
Tô Trường Hà khó hiểu nói: “Không thể nào, chẳng phải hôm nay Trần Dương vừa đưa cho bà 10 triệu sao?”
“Tôi nói không có là không có!”, Đường Tĩnh lạnh lùng đáp.
Bà ta vừa dứt lời, Tô Trường Hà ngây ra, lập tức trở nên hung hăng.
“Bà định thấy chết không cứu thật chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929154/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.