Tuyết trên núi Côn Luân trắng xóa, ba người Vu Lan lại mặc quần áo màu trắng, bước trên nền tuyết, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được.
Đặc biệt là ánh mặt trời chiếu lên tuyết, giống như một chiếc gương, cực kỳ chói mắt.
Cho nên ba người dễ dàng thoát ra khỏi đám người, ngay sau đó vội vã lao thẳng xuống chân núi.
“Sư thúc, nghỉ một chút đi, con thật sự không đi nổi nữa”, Vu Lan thở hồng hộc ngồi dưới đất nói.
“Thanh Uyển, nghỉ ngơi một chút đi”, Phương Di cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Thanh Uyển cắm bảo kiếm xuống đất, thở dốc nói: “Hai người nghỉ ngơi đi, tôi canh chừng”.
Cứ thế, ba người vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng xuống được núi trước khi mặt trời lặn, may mắn hơn nữa là họ còn gặp được người chăn dê dưới chân núi.
Sau khi cho tiền, người chăn dê đi suốt đêm đưa họ đến sân bay.
Khoảnh khắc ngồi trên máy bay, ba người mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng bọn họ có cảm giác như được sống lại, như đang mơ.
Cuối cùng cũng trốn ra được.
…
Việc ba người rời đi hoàn toàn không thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào.
Sau khi tang lễ kết thúc, mọi người quay về trong Giáo.
Hai người Trần Dương và Tần Vũ Hàm ngồi phía trên sảnh chính, Đàm Tiểu Long dâng Thần Long Lệnh và Vạn Long Ban Chỉ lên bằng hai tay.
Mai táng Long Tại Thiên xong, có nghĩa là Thần Long Giáo hoàn toàn bước vào thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929137/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.