"Cậu, cậu có thể giúp tôi được không..."
"Cô nói gì? Tôi không nghe rõ!" Trần Dương đáp.
Thanh Uyển sư thái thẹn muốn chết, nhưng cô ta không nhịn nổi. Nếu đi ngoài trước mặt Vu Lan và Phương Di, cô ta thà chết còn hơn.
Dù sao hắn cũng đã bịt mắt, không nhìn thấy gì, có gì phải sợ chứ?
Thanh Uyển thầm an ủi bản thân.
"Xin cậu, bế tôi đi...", câu tiếp theo cô ta chật vật mở miệng.
"Anh Trương, cầu xin anh, đừng chọc sư thúc nữa, giúp sư thúc đi", Vu Lan không nhịn được nói.
Trần Dương xoa mặt Vu Lan, nói: "Được, em gái đã mở lời thì anh sẽ giúp cô ta!"
Nói xong, anh bịt khăn che mắt lại, sau đó bế Thanh Uyển lên.
Không thể phủ nhận, cô gái này cũng được lắm.
Tuy rằng tính tình khó ưa, nhưng dáng người và khuôn mặt đều tuyệt mỹ, không kém cạnh Vu Lan.
Hai phút sau, Thanh Uyển sư thái quay trở lại giường, một phút ngắn ngủi vừa rồi đã giẫm nát tôn nghiêm và sự dè dặt của cô ta.
Lúc này, Vu Lan mở miệng hỏi: "Anh Trương, anh có giúp chúng tôi tìm được thuốc giải không?"
Haizz!
Trần Dương cố ý thở dài.
Thấy Trần Dương như vậy, tâm trạng Vu Lan chùng xuống: "Anh Trương, không sao, anh không cần tự trách..."
Nói chưa dứt lời, Trần Dương móc thuốc giải từ trong túi ra.
"Gạt cô đó".
"Anh Trương, anh kỳ quá", Vu Lan vừa mừng vừa sợ, vốn nghĩ Trần Dương không lấy được thuốc giải, hóa ra anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929133/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.