Lúc này, Trần Dương cười một tiếng, tỏ vẻ hờ hững nói: “Thưa Giáo chủ, tôi một lòng trung thành với Nhật Nguyệt Thần Giáo, càng vô cùng kính trọng ngài, tuyệt đối không có chuyện hai lòng. Có điều sau khi xem bốn quyển sách kinh kia, thì có một quyển hình như có vấn đề”.
Thái Cực Kinh và Thái Âm Kinh, một bìa vàng một bìa xanh.
Tuy nhiên chất liệu giấy để làm ra hai loại kinh này đều rất đặc biệt, giống như vàng nhưng không phải vàng, giống như đồng như không phải đồng, giống như sắt nhưng không phải sắt, cũng không phải gỗ.
Hơn nữa các quyển kinh thư này vẫn nguyên vẹn sau mấy trăm năm, nhất định là đã được xử lý để chống được nước và lửa.
Trần Dương cảm thấy quyển Thái Âm Kinh mà hôm qua Thần Long Giáo mang đến có vẻ không đúng, anh nhìn thấy trên bề mặt có vết dầu.
Sự khác biệt này cũng quá rõ ràng rồi?
Mấy năm nay Uông Thần Thông đã lật đi lật lại những quyển sách mà ông ta có vô số lần nhưng không hề để lại dấu vết gì, còn quyển mà Thần Long Giáo đưa đến lại có vết dầu, chuyện này vô cùng khả nghi.
Uông Thần Thông nhíu mày, nửa tin nửa ngờ: “Ý cậu muốn nói đến quyển Thái Âm Kinh của Thần Long Giáo mang tới sao?”
“Đúng rồi ạ!”, Trần Dương gật đầu nói.
Có gì khác đâu nhỉ!
Uông Thần Thông đem ra so sánh với những quyển kinh kia, ngoại trừ có vết dầu ra thì những thứ khác đều giống nhau cả!
Những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929060/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.