Trần Dương cũng ngây ra.
Thần dược?
Thần dược gì?
Uông Thần Thông cầm đan dược trong khay đưa cho Trần Dương: "Thánh Tử, đây là đan dược tôi đã bỏ rất nhiều công sức mới luyện được, trong đó có thêm rất nhiều dược liệu quý giá như Thiên Sơn Tuyết Liên, nhân sâm trăm năm, tuyết mật, cực kỳ bổ".
"Đây là thuốc bổ sao?"
Trần Dương ngây người, mẹ kiếp, rõ ràng đây là Âm Dương Sinh Tử Đan.
Khốn kiếp, đây là thuốc độc mà.
Giáo chủ này quả nhiên không có lòng tốt mà.
Nhưng lúc này Trần Dương chỉ có thể ra vẻ ngây ngô không biết gì, vô cùng cảm kích lên tiếng: "Cảm ơn Giáo chủ, nhưng thần dược này tôi phải chọn ngày lành tháng tốt, xông hương tắm gội sạch sẽ rồi mới dùng, nếu không sẽ là bất kính với Giáo chủ".
Sao cơ?
Nghe Trần Dương nói, Uông Thần Thông sửng sốt.
Mộc Thuyên ở bên cạnh muốn cười mà không dám, cái tên lươn lẹo này rõ ràng đã biết đây là Âm Dương Sinh Tử Đan, mà còn ra vẻ cảm kích lắm.
Lần trước cô ta trúng độc phát tác, chính nhờ Trần Dương chế được thuốc giải, nếu không đã đi đời nhà ma rồi.
Thực ra Trần Dương dám nói vậy vì anh chắc chắn Mộc Thuyên sẽ không vạch trần mình, và anh đã cược thắng.
Nghĩ đến đây, anh nhìn Mộc Thuyên đầy cảm kích.
Những người khác thì trố mắt ra, mẹ kiếp, lại còn thế nữa?
Bọn họ đã vào Nhật Nguyệt Thần Giáo từ lâu, sao có thể không nhận ra thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929059/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.