Nghĩ vậy, Đường Tĩnh liền mặt mày hớn hở.
Nghe được lời khen của mọi người, Tô Diệu cũng rất vui.
Cô kéo lấy cánh tay Trần Dương, tràn đầy ngọt ngào.
Tiền đã lấy về được, vết thương của Đường Tĩnh cũng đã khá lên nhiều, vậy nên chiều hôm đó bà ta liền xuất viện.
Lần này ngoài số tiền 20 triệu kia, còn thêm được 10 triệu nữa, đây chính là khoản tiền bồi thường mà Chu Cương Cường bỏ ra.
Khi đến ngân hàng rút tiền nhìn thấy số dư đó, Đường Tĩnh sung sướng vô cùng.
Lần này bà ta lại có thể sống cuộc sống quý tộc được rồi.
“Mẹ, hiện giờ chúng ta có tiền rồi, mẹ nhớ đem tiền trả lại ngân hàng”, Tô Diệu không nhịn được nói.
“Được rồi, mẹ biết mà”, Đường Tĩnh gật đầu lấy lệ vậy thôi chứ trong đầu bà ta bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện dạo phố mua đồ.
Nghĩ vậy, bà ta liền kéo Tô Diệu đến trung tâm thương mại.
…
Khi ba người về đến nhà cũng đã 10 giờ tối.
Trong tay Trần Dương là mười mấy túi lớn túi nhỏ, trên cổ cũng treo mấy cái.
Bà mẹ vợ này quả thật là hàng hiếm, đầu thì quấn băng nhưng vẫn phải đi dạo phố.
Nếu không phải vì đã quá muộn thì chắc bà ta còn phải đi vài tiếng nữa.
Đặt đồ xuống, Trần Dương đi rửa mặt rồi nằm vật trên giường.
Ôm Tô Diệu trong tay, lòng anh cảm thấy bình yên vô cùng.
Mọi sự mệt mỏi lúc này dường như đều tan biến.
Những ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929047/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.