Mặc dù hôm nay Hàn Huân đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều nhưng trái tim mình đã thuộc về Trần Dương mất rồi.
Việc cô ly hôn là tuyệt đối không thể.
“Nhưng, cũng cảm ơn cậu chuyện ngày hôm nay”, Tô Diệu nói với Hàn Huân.
“Đúng, Tiểu Huân này, cảm ơn con nhé”, Đường Tĩnh thấy đã đòi được tiền, tâm trạng liền trở nên hết sức vui vẻ, đầu cũng không còn đau nữa.
"Diệu Diệu à, lát nữa con giúp mẹ làm thủ tục xuất viện nhé”.
“Mẹ, vết thương của mẹ vẫn chưa khỏi đâu!”, Tô Diệu lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi ấy mà”, Đường Tĩnh nói: “Hôm nay mẹ rất vui, Tiểu Huân, một lát nữa con về nhà với mẹ nhé, con còn chưa biết đấy, mẹ nuôi đã chuyển nhà rồi, hôm nay dẫn con về nhà mẹ xem để sau này khi nào rảnh thì ghé qua chơi".
"Cảm ơn mẹ nuôi!"
Hàn Huân cứ mở miệng ra là một câu mẹ nuôi hai câu mẹ nuôi, nghe sao mà thân thiết thế, không cần biết Tô Diệu có ly hôn hay không, trong suy nghĩ của cậu ta, với sự trợ giúp của Đường Tĩnh, cô và Trần Dương sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.
“Ôi, con ngoan, con đúng là con ngoan của mẹ nuôi!”, Đường Tĩnh nắm lấy tay Hàn Huân, cử chỉ vô cùng thân thiết.
“À mà, mẹ nuôi, vết thương trên đầu mẹ có phải là do bị Chu Cương Cường đánh không?”, Hàn Huân đột nhiên hỏi.
"Ừ, là hắn làm đấy”.
“Vậy thì được rồi, mẹ nuôi, con sẽ trả thù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929045/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.