Trần Dương ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra phỉ thúy tốt hay xấu chủ yếu phải xem màu nước, đôi vòng tay này của cô chính là loại ngọc Lão Khanh, màu nước cũng rất tốt.”
“Không sai, bạn thân của tôi nói đây chính là ngọc Lão Khanh.” Tô Ngọc gật đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Không ngờ anh lại biết hàng như vậy, cách xa thế này là cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.”
“Ha ha.” Trần Dương không tiếp lời mà tiếp tục nói: “Phỉ thúy Lão Khanh có tinh thể phỉ thúy rất nhỏ nên khó nhìn thấy tinh chất màu xanh bằng mắt thường; hàng phỉ thúy lâu năm thượng phẩm hoặc cực phẩm thật sự sẽ xuất hiện nửa trong suốt khi để dưới ánh sáng.”
“Mà vòng tay mà cô tặng cho bà nội rõ ràng chưa đạt tới đẳng cấp này, nhiều nhất được coi là hàng trung phẩm.”
Trần Dương nói rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất chắc chắn, giống như là một chuyên gia đã có nhiều năm trong nghề.
Nhưng người này là người ở rể vô dụng mà, sao anh ta lại có kiến thức về vấn đề này? Điều này làm cho Tô Ngọc càng lúc càng tò mò!
Đúng lúc này, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đứng dậy, lạy bà cụ nhà họ Tô một cái rồi nói: “Bà nội Tô, đây là món quà cháu tặng, xin bà vui lòng nhận cho!”
Chàng trai này là cháu trai trưởng của nhà họ Dư - Dư Phi, là người dẫn đầu trong những người họ Dư cùng lứa.”
Trong khoảnh khắc hộp quà được mở ra, không ít người có mặt ở đây đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1928685/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.