Nhiều năm sau, khi ta quay về về Kinh thành một lần nữa thì đã không còn là đứa trẻ ngây thơ xưa kia.
Trường An vẫn phồn hoa như cũ, ta dẫn theo thị nữ và gia đinh thờ ơ đi đường, nhìn tiểu thương la hét dọc con phố, trong lòng bỗng thấy thân quen.
Ta cầm lên một cây trâm gỗ trên sạp nhỏ của một ông cụ.
Bên trên có khắc hoa văn bươm bướm bay lượn, tuy chất liệu gỗ thô sơ nhưng thủ công có thể xem là tinh tế.
“Cụ ông, cái này bao nhiêu tiền?” Ta hỏi.
Ông cụ cười hiền hậu: “Ánh mắt ngài tốt đấy, cái này tốn năm trăm văn tiền.”
“Được, gói nó lại đi.”
Hôm nay tâm trạng ta không tệ, để thị nữ thân cận Hạnh Nhi tiện tay cho ông cụ hai lượng bạc.
Đột nhiên có một phụ nhân giữ chặt tay ta, hai mắt mở to đục ngầu: “Chi Ý? Là con sao?”
Ta nhíu mày, rút tay ra.
Nàng lại muốn bắt cánh tay ta, nhưng nhanh chóng bị gia đinh chế ngự.
Nàng quỳ dưới đất than thở khóc lóc: “Chi Ý, ta... là nương đây.”
Hạnh Nhi tát nàng một bạt tay: “Nói bậy gì đó, đây là đại tiểu thư Lâm phủ, ngươi không biết Lâm phủ à? Thượng thư mới nhậm chức là lão gia chúng ta đấy. Tiểu thư nhà ta là lá ngọc cành vàng, đâu phải người ngươi có thể tùy tiện nhận họ hàng.”
Ta nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng nhận ra nàng đúng là nương của ta.
Chẳng qua là ta không dám tin, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ta-tu-tinh/2910752/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.