Trong gương đồng phản chiếu mỹ nhân tuyệt sắc, da thịt trong suốt nõn nà, mắt chứa sóng nước linh động, môi đỏ như son, mỗi lần nhăn mày mỗi tiếng cười đều động lòng người.
Ta ngồi ở bàn trang điểm, để thị nữ tùy ý búi tóc, trang điểm cho ta.
Hạnh Nhi lỗ mãng hấp tấp vội bước vào, cúi xuống bên tai ta nói: “Tiểu thư, vị cô nương mà chúng ta gặp hôm qua đang ở ngoài sảnh, phu nhân giữ nàng lại rồi.”
“Ừ.” Ta không mặn không nhạt lên tiếng.
Ngày ấy ta mặc kệ Lâm Nhữ Yên đuổi theo kêu gào nhục mạ mà lập tức lên xe ngựa quay về Lâm phủ. Gia đinh thị vệ theo sau xe ngựa không để các nàng đến gần một bước nào.
Sớm biết Lâm Nhữ Yên sẽ tìm đến, cho nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Hạnh Nhi thấy ta không quan tâm nên lo âu đầy mặt: “Làm sao bây giờ hả tiểu thư, chẳng lẽ nàng thật sự là con gái lão gia?”
“Nàng đúng là con gái của cha ta.”
Hạnh Nhi ngây ngẩn cả người: “Vậy... vậy còn ngài...”
Ta không giải đáp thắc mắc của nàng, xoay người phủ thêm áo choàng lông trắng.
“Đi thôi, đến gặp các nàng.”
Khi ta bước vào sảnh ngoài thì thấy Lâm Nhữ Yên làm bộ ngây thơ nhào vào trong lòng ngực Lâm phu nhân, khóc tựa hoa lê dính hạt mưa.
Thấy ta tới, nàng còn khóc to tiếng hơn.
Chung quanh không có tôi tớ khác, chỉ có bốn người chúng ta.
Ta ngay ngắn hành lễ vấn an: “Thỉnh an mẫu thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ta-tu-tinh/2910748/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.