Trước khi rời đi, ta đến thăm Lâm phu nhân.
“Chi Ý, Nhữ Yên nó... nó không có...”
Lâm phu nhân ôm ta nức nở, nước mắt nàng chảy xuống gương mặt hiền dịu, rơi xuống đầu vai ta.
“Nương...” Ta vỗ lưng nàng trấn an.
Lâm Nhữ Yên và Đại Hoàng tử mưu hại Thái hậu vốn phải chết, không ngờ nàng chưa chịu được tới lúc gặp Lâm phu nhân lần cuối đã bệnh chết ở địa lao. Mà cũng nhờ vậy mới đỡ chịu khổ chém đầu.
Lâm phu nhân lau khô nước mắt, nói: “Nương biết con sắp phải đi rồi. Trước đó hãy đến xem người kia đi, nàng vẫn muốn gặp con.”
Ta im lặng thật lâu, sau đó đồng ý.
Gặp lại người thân sinh ra ta, nàng suy yếu nằm ở trên giường.
Ta mở miệng nói trước: “Lâm Nhữ Yên đã chết.”
Ta biết lời này là đả kích to lớn với nàng, nhưng ta vẫn muốn nói.
Quả nhiên, nàng cố gắng nâng lên ngón tay chỉ ta: “Ngươi... ngươi hại chết nàng!”
Ta nhẹ giọng nói: “Không, là do lòng nàng còn cao hơn trời nên tự làm bậy.”
Nàng tựa vào mép giường, ho khan không ngừng. Dưới đất không có máu, chỉ là một ít nước đắng thôi.
Rốt cuộc ta cũng hỏi ra thắc mắc nhiều năm nay: “Tại sao nương lại muốn đánh đổi cuộc đời ta với Lâm Nhữ Yên? Chẳng lẽ mệnh của ta không đáng giá? Chẳng lẽ ta không phải con ruột của nương?”
Nàng lau miệng: “Bởi vì ta ghét ngươi. Ngươi biết vì sao ngươi không có cha không? Bởi vì hắn vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-ta-tu-tinh/2910724/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.