Chương trước
Chương sau
“Vào nhà vệ sinh, sau khi đi ra thì nhận được điện thoại của phía ban tổ chức, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại, bảo em và Châu Ánh tới lúc đó nhớ đi tham gia lễ trao giải.” Tống Vy lắc lắc chiếc điện thoại rồi đáp.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, ý bảo đã biết.
Tống Vy để điện thoại xuống, sau đó đưa tay ra: “Đưa An An cho em đi.”
“Không.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu từ chối: “Tuy An An còn bé, nhưng dạ dày rất tốt, một ngày phải uống mấy lần sữa, trông còn khá mập mạp, bế cũng rất có sức nặng, em bế quá lâu tê tay, vậy nên em nghỉ ngơi, anh bế là được.”
Nghe thấy lời của anh, trong lòng Tống Vy rất ngọt ngào, sau đó ôm cánh tay của anh, dựa đầu vào: “Chồng à anh thật tốt.”
Đường Hạo Tuấn cười đầy cưng chiều: “Anh là chồng của em, không đối tốt với em thì đối tốt với ai chứ?”
Hai vợ chồng nói chuyện, hoàn toàn không để ý đối phương còn có cái bóng đèn.
Kiều Phàm nhìn hai người trước mặt, không khỏi khẽ cười một tiếng, sau đó tiếp tục uống trà.
Nếu đôi vợ chồng này không xem anh ta là người ngoài.
Vậy người ngoài như anh ta không việc gì không nhìn một cách quang minh chính đại?
Nghe thấy tiếng cười khẽ đó của Kiều Phàm, cơ thể của Tống Vy chợt cứng đờ, sau đó lúc này mới phản ứng lại, cô vừa rồi phớt lờ anh ta, vậy mà mải mê dính lấy Đường Hạo Tuấn.

Có điều cũng may mắn, cô và Đường Hạo Tuấn không có nói lời gì quá xấu hổ, nếu không thì càng thêm ngại ngùng.
“Xin lỗi Phàm, vừa rồi…”
Kiều Phàm biết cô muốn nói cái gì, cười tươi mà xua tay: “Không sao, đúng rồi Tống Vy, vừa rồi An An đã khóc.”
Anh ta nói.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức đanh lại, sau đó nheo mắt nhìn anh ta đầy nguy hiểm.
Kiều Phàm không hề sợ hãi nhìn thẳng Đường Hạo Tuấn, hơn nữa còn cười với Đường Hạo Tuấn.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn càng đen.
Người này là cố ý, cố ý cáo trạng với Tống Vy!
Tống Vy rất để ý An An, nghe thấy An An khóc, chắc chắn sẽ lo lắng.
Sau đó người này có thể nói là An An chọc An An khóc, đạt được mục đích mượn tay của Tống Vy, trả thù thái độ không tốt của anh đối với anh ta vừa nãy!
“Cái gì? Khóc rồi sao?”
Quả nhiên, vừa nghe thấy An An đã khóc, Tống Vy vội vàng nhìn sang An An ở trong lòng Đường Hạo Tuấn.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng của Đường Hạo Tuấn giật giật, sau đó trầm mặc, ánh mắt nhìn An An, ít nhiều cũng có chút oán trách.
Dù sao vừa rồi ở trong lòng anh, thằng nhóc này khóc rất dữ dội, giống như người ba như anh là một người xấu.
Mà bây giờ vào trong lòng Kiều Phàm, lúc này mới bao lâu thì không khóc nữa, còn cười với Kiều Phàm.
Người không biết còn tưởng Kiều Phàm mới là ba của thằng nhóc này?
“Thật là một đứa không có lương tâm.” Đường Hạo Tuấn mím môi lẩm bẩm.
Kiều Phàm thấy vậy, cười như không cười nói: “Sếp Đường nói An An như vậy, là có chút không công bằng với An An, ai kêu chính anh dọa An An chứ, tuy đứa trẻ còn nhỏ, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, nó biết là ai dọa nó, cho nên nó đương nhiên sẽ sinh ra tâm lý phòng bị và kháng cự đối với người đó.”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, nhanh chóng cắt đứt lời của anh ta.
Nếu không Kiều Phàm càng nói, trong lòng anh càng không biết như nào.
Đó rõ ràng là con trai của anh, lại ngoan ngoãn ở trong lòng Kiều Phàm, người làm ba như anh, trong lòng dễ chịu mới lạ đó.
Kiều Phàm cũng biết điểm này, ha một tiếng không nói chuyện nữa, tiếp tục vỗ lưng của An An, dỗ An An.
An An nhìn Kiều Phàm, nhìn một lúc lâu, sau đó ngáp một cái, mắt bắt đầu chớp, muốn nhắm lại, rõ ràng là đã buồn ngủ.
Trẻ con mà, vốn dĩ ngủ nhiều, cũng chỉ có thể có tinh thần một lúc.
Cộng thêm vừa rồi khóc một trận, cậu bé sớm đã mệt rồi, lúc này đương nhiên muốn ngủ.
Hơn nữa trẻ con cũng là nói ngủ là ngủ, một giây trước mới vừa buồn ngủ, một giây sau thì nhắm mắt lại ngủ mất rồi.
Tốc độ nhanh, khiến người ta bật cười.
Kiều Phàm sau khi chắc chắn An An đã ngủ, lúc này mới hai tay đưa An An về phía Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, trả lại anh con trai của anh.”
Còn không trả về, anh ta sợ Đường Hạo Tuấn sẽ trực tiếp giết anh ta mất.
Anh ta dỗ An An bao lâu, Đường Hạo Tuấn này nhìn anh ta bấy lâu, dáng vẻ như coi như anh làm phạm nhân mà nhìn, giống như anh thật sự muốn làm gì đó với An An.
Mà sau khi anh ta bế An An càng lâu, ánh mắt người đàn ông này nhìn anh ta cũng càng thêm u ám, giống như đang đè nén cái gì đó.
Anh ta biết, người đàn ông này đang đè nén sự nhẫn nại.
Một loại nhẫn nại muốn giết chết anh ta.
Vậy nên, ngay sau khi An An ngủ rồi, anh ta vội vàng đưa đứa trẻ qua.
Nhìn thấy Kiều Phàm trả con trai, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lúc này mới chuyển biến tốt hơn, sau đó vội vàng đưa tay, cần thận bế lấy con trai.
Anh sợ đánh thức cậu bé, động tác điều chỉnh tư thế cũng rất nhẹ.
Kiều Phàm ngồi ở đối diện nhìn Đường Hạo Tuấn, đột nhiên nhếch miệng nói: “Nhìn không ra, sếp Đường khi biết chăm sóc trẻ Con, động tác bế đứa trẻ cũng không lạ lẫm, khá thuần thục, thiết nghĩ vẫn là thường xuyên tự mình chăm sóc An An nhỉ?”
Đường Hạo Tuấn ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Còn cần anh nói sao? Con trai của tôi, tôi đương nhiên sẽ tự mình chăm sóc.”
Tuy anh bận, không thể một ngày 24 tiếng đều chăm SÓC An An.
Nhưng anh có bận, cũng sẽ dành ra hai tiếng mỗi ngày, bế, hôn, nói vài câu với con trai.
Ngoài không để con trai quên anh ra, điều quan trọng hơn là anh muốn từ nhỏ bồi dưỡng tình cảm ba con với con trai.
(D)
Anh đã bỏ lỡ lúc Hải Dương và Dĩnh Nhi còn nhỏ, cho nên không muốn bỏ lỡ lúc nhỏ của An An.
Không để người ba như anh là kẻ thất bại.
“Xem ra sếp Đường quả thật là một người ba tốt.” Kiều Phàm khoanh tay nói.
Đường Hạo Tuấn ném cho anh ta một ánh mắt phí lời, không quan tâm anh ta nữa, chỉ bế con trai, nhìn con trai.
Cậu bé kế thừa hoàn mỹ gen của anh và Tống Vy.
Nhan sắc của anh và Tống Vy đều không tệ, con sinh ra đương nhiên cũng sẽ không tệ.
Giống như Hải Dương và Dĩnh Nhi, lớn lên đều xinh xắn.
Nói thật, với địa vị này của anh, đứa trẻ anh từng gặp tuy không nhiều, nhưng cũng không ít.
Con của người giàu, thật ra đều trông không tệ, bởi vì bọn họ có thể chọn gen tốt, sinh ra đứa trẻ ưu tú.
Cho nên đứa trẻ được sinh ra, đương nhiên cũng sẽ không xấu, đều đẹp.
Tóm lại, con cái nhà hào môn, không có ai xấu cả.
Những đứa trẻ đẹp giống Hải Dương và Dĩnh Nhi, nói thật, anh thật sự chưa từng nhìn thấy ở trong giới.
Anh có thể không hổ thẹn mà nói, Hải Dương và Dĩnh Nhi là đứa trẻ đẹp nhất trong giới.
Mà An An là em trai của chúng, tuy bây giờ còn bé, ngũ quan vẫn chưa hoàn toàn lộ ra, nhưng đã có thể nhìn ra nhan sắc về sau sẽ cao cỡ nào rồi.
Tóm lại, ba đứa con của anh của Tống Vy, đẹp hơn con của nhà khác.
Nghĩ tới đây, môi của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên, trên mặt không che đậy được sự kiêu ngạo.
Thấy biểu cảm như vậy của Đường Hạo Tuấn, Kiều Phàm hơi nhướn mày.
Người đàn ông này đang nghĩ gì vậy.
Vậy mà có thể khiến người đàn ông rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài này, lộ ra cảm xúc rõ ràng như vậy.
Thật là hiếm có.
Tuy tò mò, nhưng Kiều Phàm không hỏi.
Bởi vì anh ta biết, anh ta cho dù hỏi, cũng không nhận được đáp án.
Vậy nên cần gì mở miệng, tự tìm khó chịu.
Kiều Phàm điềm tĩnh uống trà, không lên tiếng.
Đường Hạo Tuấn cũng không để ý anh ta, bế An An, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn An An.
Con của anh dễ thương như vậy, nhìn thế nào cũng không đủ.
Lúc này, tiếng cao gót truyền tới.
Kiều Phàm để ly trà trong tay xuống, anh ta và Đường Hạo Tuấn cùng quay đầu nhìn.
Tống Vy cầm điện thoại đi từ một cửa khác của biệt thự tới, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đã tắm xong đi xuống tầng, trong lòng còn bế An An, trên mặt lập tức nở nụ cười tuyệt đẹp: “Xuống từ khi nào?”
Cô đầu tiên là liếc nhìn đứa nhóc trong lòng anh, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô rồi đáp: “Được một lúc rồi, em đi đâu thế?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.