Người đàn ông này vì sự ích kỷ của mình, đã tổn thương Hải Dương.
Người để ý đứa trẻ như Tống Vy, sao còn đưa đứa trẻ tới trước mặt Kiều Phàm?
Huống chi, còn là đứa trẻ bé như An An.
Ngộ nhỡ người này làm gì với An An, An An ngay cả phản ứng cũng không thể.
Tống Vy lúc này không ở đây, chị Trương cũng không ở đây, rất có khả năng là Kiều Phàm tự mình bế đứa trẻ đi ra.
Chỉ là không biết Kiều Phàm sao lại biết An An ở đâu, mới có thể chuẩn bị bế An An đi ra.
“Chuyện này có gì không thể chứ?” Kiều Phàm vỗ nhẹ lưng của An An, vừa dỗ An An ngủ, vừa nhìn Đường Hạo Tuấn, trên mặt cười như không cười: “Không tin, anh tìm vợ của anh hỏi thử.”
“Tôi đương nhiên sẽ tìm cô ấy hỏi, nhưng bây giờ đưa đứa trẻ cho tôi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng chìa tay ra, muốn bế An An đi.
Nhưng Kiều Phàm lại không nghe lời của anh, ngược lại đưa một tay ra, làm một động tác im lặng ở bên môi: “Đợi một lát, đợi tôi sau khi dỗ thằng bé ngủ, tôi tự nhiên sẽ trả cho anh, có điều đứa trẻ này tinh thần hình như có chút không tốt lắm, chỉ là không ngủ.”
Anh ta cúi đầu nhìn An An, An An vẫn mở đôi mắt to tròn đó của cậu bé nhìn Kiều Phàm.
Vừa nhìn, còn vừa mở miệng cười.
Cười một cái thì nước dãi lại chảy ra.
Kiều Phàm cưng chiều lau nước dãi cho cậu bé, trên mặt không hề có vẻ ghét bỏ, nhìn trông thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483628/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.