Trần Châu Ánh ừ một tiếng.
Hai người cùng nhau đi về phía phòng ăn.
Sau khi ngồi xuống, người giúp việc bắt đầu bê đồ ăn lên.
Tống Vy thấy mấy vị trí trống khác, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi người giúp việc: “Đúng rồi, ông chủ đâu? Còn nữa hai đứa trẻ đi đâu rồi?”
Nói ra thì vì nhiều chuyện chuyện tình cảm của Trần Châu Ánh, cô vậy mà bỏ quên Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ ở sau đầu, bây giờ mới nhớ cô dậy lâu như vậy, cũng không nhìn thấy ba ba con này.
“Tớ còn tưởng cậu sẽ không hỏi.” Trần Châu Ánh gắp một miếng cá, rất buồn cười mà nhìn Tống Vy.
Tống Vy quay sang nhìn cô ấy: “Sao vậy, cậu biết bọn họ đi đâu sao?”
Ba ba con này chắc không ở biệt thự.
Nếu ở đây, cô thức dậy rồi, bọn họ sẽ không không xuất hiện.
Cho nên rất có khả năng đã ra ngoài.
“Biết, Dĩnh nhi muốn tới công viên bên ngoài chơi, chồng cậu là một chúa tể cuồng con gái, đương nhiên là dẫn Dĩnh Nhi đi rồi, Hải Dương lại là một đứa chiều em gái, cho nên đi cùng rồi, bảo tớ nói với cậu một tiếng, tránh cậu lo lắng.” Trần Châu Ánh nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói.
Tống Vy bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là như vậy, thiết bị của công viên đó quả thật có rất nhiều trẻ em thích, Dĩnh Nhi muốn tới đó là rất bình thường.”
“Phải, sếp Đường nói dẫn bọn chúng chơi một lát sẽ trở về, được rồi, cậu mau ăn cơm đi, ăn xong thì chúng ta nên xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483486/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.