Trần Châu Ánh nghe thấy câu hỏi của cô, không biết làm sao, trong lòng dấy lên một chút ngại ngùng.
Sự ngại ngùng này khiến cô ấy không khỏi cúi đầu, ho khẽ hai tiếng rồi đáp: “Đã nói chuyện xong rồi.”
“Vậy sao?” Tống Vy khoanh tay, dáng vẻ không tin: “Vừa rồi khi tớ xuống, cậu và đối phương còn nói chuyện rất hăng say, cười rất vui vẻ, sao thoáng cái thì nói chuyện điện thoại xong rồi? Hơn nữa tớ không nghe thấy cậu nói lời đại loại như tạm biệt với đối phương, ngược lại giống như là nhìn thấy tớ, ngại nói tiếp nữa, sợ tớ nghe thấy cái gì hả?”
“Đâu có!” Trần Châu Ánh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy lên: “Tớ sao có thể có lời gì sợ cậu nghe thấy chứ.”
“Ổ? Không phải sao?” Độ cong của khóe miệng của Tống Vy càng sâu: “Nếu đã như vậy, vậy cậu tại sao trực tiếp cúp máy, không nói tạm biệt với đối phương?”
Vừa rồi cuộc điện thoại của cô ấy cúp máy vội vàng, rõ ràng là biểu hiện chột dạ.
“Ai nói cúp máy thì nhất định phải nói tạm biệt chứ, dù... dù sao tớ không nói tạm biệt, cái này đâu có gì đâu.” Ánh mắt của Trần Châu Ánh lóe lên, nói.
Tống Vy cầm ly nước lên, thong dong uống: “Vậy sao? Được thôi, cậu có nói tạm biệt không tớ không hỏi nữa, có điều tớ có thể biết, người vừa rồi cậu nói chuyện điện thoại là nam đúng không?”
Trần Châu Ánh gật đầu: “Phải.”
Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia sáng: “Xem ra là thật rồi.”
“Cái gì?” Trần Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483485/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.