Ngoài ra, ban tổ chức sẽ bị người ngoài chê cười, sau này họ có muốn tổ chức một sự kiện lớn thì có lẽ hiệp hội cũng không phê chuẩn cho.
Dù sao hiệp hội cũng sẽ nghi ngờ liệu năng lực khảo hạch của ban tổ chức có đủ hay không.
Cho nên, dù có thế nào, cũng không thể để Giang Vân Khê rời đi.
Ai biết sau khi rời đi, Giang Vân Khê sẽ ra ngoài nói cái gì.
Nhân viên bảo vệ nghe được lời của người chủ trì thì lập tức chạy ra cửa, đứng nghiêm canh gác.
Giang Vân Khê quay đầu lại, nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Tiêu rồi, lần này cô ta tiêu đời thật rồi.
Giang Vân Khê cắn chặt môi dưới, suýt nữa thì cắn nát cả môi do dùng sức quá mạnh, trong lòng hối hận không thôi.
Hối hận tại sao lại phải xông pha vào cái vòng thiết kế vốn không thuộc về mình, rồi còn đọ sức với Tống Vy.
Nếu không làm vậy, bây giờ cũng không rơi đến bước này.
Nhưng bây giờ, có hối hận cũng vô ích.
Giang Vân Khê biết lần này mình ngã ngựa thật rồi.
"Cô Tống, sao cô biết Giang Vân Khê đã ăn trộm tác phẩm của người khác?" Một thí sinh tò mò hỏi.
Tống Vy cười: "Rất đơn giản, bởi vì tôi biết thí sinh Giang Vân Khê từ trước, cô ta hoàn toàn không phải nhà thiết kế, cũng chưa từng học thiết kế trang phục, càng không có tài năng về lĩnh vực này, một người như vậy sao có thể đi thi được?"
Mọi người gật đầu.
Một thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483478/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.