“Tất nhiên.” Tô Cẩm Thành híp mắt cười đáp.
Giang Hạ thay quần áo đi ra khỏi phòng, nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa Tống Vy và Tô Cẩm Thành, có chút khó hiểu hỏi: “Vy Vy, anh Cẩm Thành, hai người đang nói gì vậy, đương nhiên cái gì?”
“Không có chuyện gì, anh Tô đang cùng mình nói chuyện công việc.” Tống Vy uống nước, cười đáp.
Tô Cẩm Thành gật đầu, biểu thị quả thực là như vậy.
Giang Hạ hiển nhiên không tin, nhìn cô rồi nhìn Tô Cẩm Thành: “Hai người đang nói chuyện công việc, một người là nhà thiết kế, một người là tổng giám đốc của một công ty công nghiệp nhẹ, hoàn toàn không cùng một chuyệên môn, thế thì bàn chuyện công việc kiểu gì?”
“Ai nói chúng mình không thể nói chuyện? Công ty công nghiệp nhẹ của anh Tô có thể giúp công ty chúng mình sản xuất máy móc và thiết bị mới. Chúng mình đang nói đến chuyện đó.” Tống Vy cụp mi, che đi vẻ chột dạ trong ánh mắt của mình.
Tô Cẩm Thành đáp lại bằng một nụ cười: “Đúng thế Giang Hạ.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Giang Hạ nhún vai: “Được rồi, vậy Vy Vy, cậu định hợp tác với anh Cẩm Thành sao?”
“Mình có ý kiến này.” Tống Vy đáp lại, sau đó đổi chủ đề: “Được rồi, Giang Hạ, đừng nói chuyện này nữa, mau ngồi xuống đi.”
Cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.
Giang Hạ đi tới ngồi xuống, vị trí vừa đúng ở bên cạnh Tô Cẩm Thành.
Tống Vy đứng lên: “A, mình quên mất một chuyện, chờ lát nhé Giang Hạ, mình ra ngoài gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483424/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.