Chương trước
Chương sau
“Cả đời sống ở đây?” Hình như Tống Vy vừa nghe được một chuyện cười, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lâm Giai Nhi cau mày: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì. Câu khiến tôi ở lại đây cả đời này khá buồn cười đó. Cô dám chắc tôi sẽ ở đây cả đời không?” Tống Vy thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn cô ta.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt của Tống Vy, lòng Lâm Giai Nhi bỗng cảm thấy bất an, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không đoán được là gì.
Lâm Giai Nhi chỉ có thể cười lạnh, không chịu thua kém mà đáp lời: “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ cô còn có thể rời khỏi đây sao? Đường Hạo Minh sẽ không bao giờ thả cô đi đâu, tôi càng không thể.”
Sau khi xử lý xong Đường Hạo Minh, cô ta sẽ giải quyết Tống Vy.
Cô ta vốn định giết chết Tống Vy.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô ta đã thay đổi. Lâm Giai Nhi muốn làm Tống Vy trở thành người tàn phế rồi nhốt cô trên hòn đảo này để Tống Vy phải sống cả đời trong đau khổ.
Nhiều khi, sống còn đau đớn hơn là chết.
Tống Vy không biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu, vì cô biết cũng chẳng có gì tốt đẹp.

“Vậy sao? Chẳng lẽ cô có quan hệ gì với tôi à, tôi chưa bao giờ mong cô sẽ thả tôi đi cả, nên lời này của cô không có tác dụng gì đâu!” Tống Vy cười lạnh.
Lúc này, lại có âm thanh từ tai nghe trong tai cô truyền tới: “Mợ chủ, cô nhanh cách xa Lâm Giai Nhi đi, chúng tôi sắp lên đảo rồi. Hiện giờ cô ở gần Lâm Giai Nhi quá, lỡ như Lâm Giai Nhi nghe thấy động tĩnh thì có thể sẽ bắt mợ chủ làm con tin.”
Tống Vy vẫn luôn đeo tai nghe nên những lời vừa nãy cô nói với Lâm Giai Nhi đều lọt vào tai bọn Trình Hiệp. Thế nên bọn họ mới biết cô đang ở cùng một chỗ với Lâm Giai Nhi .
Tống Vy không dám trả lời Trình Hiệp trước mặt Lâm Giai Nhi , ánh mắt cô nhìn cô ta có chút thương hại: “Được rồi, nói với cô thì có tác dụng gì chứ, tôi về phòng đây, cô tự lo cho mình trước đi.”
Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Lâm Giai Nhi sững sờ một lúc, không hiểu Tống Vy đi xuống nói vài câu vì mục đích gì.
Thế rồi cô ta đứng dậy hỏi to: “Tống Vy, lời vừa nãy là sao? Tại sao tôi phải tự lo cho mình?”
Tống Vy vờ như không nghe thấy, đi thẳng lên lầu, không lâu sau, thân ảnh cô liền biền mất.
Lâm Giai Nhi cau mày, càng lúc càng càng thấy bất an nhưng lại không biết bất an vì cái gì.
Trên lầu, Tống Vy vừa vào phòng đã vội khoá cửa rồi dùng sofa chặn cửa lại. Sau đó cô mới ấn tai nghe trả lời Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, tôi về phòng rồi.”
Nói xong, cô bèn thả con ong ra.
Lúc này, người trả lời không phải là Trình Hiệp mà là Đường Hạo Tuấn: “Anh thấy rồi, em ra ban công đi.”
Ban công?
Tống Vy nhớ tới lời Trình Hiệp đã nói lúc nãy, chẳng lẽ…..
Nghĩ tới đây, tim cô bỗng đập thình thịch, cô vội chạy ra ban công.
Vừa tới ban công, cô đã thấy một chiếc du thuyền cực lớn đang tiến đến, chiếc thuyền chỉ cách cô tầm 1000 hải lý.
Thấy chiếc du thuyền ngoài xa, Tống Vy bật khóc vì xúc động, cô vội vẫy tay với du thuyền.
Đường Hạo Tuấn đứng trên boong tàu dùng kính viễn vọng nhìn sang rồi dặn dò Trình Hiệp: “Thông báo cho thuyền trưởng đi, tăng tốc.”
“Vâng!” Trình Hiệp gật đầu rồi cầm bộ đàm lên và truyền lệnh.
Ngay sau đó, tốc độ của du thuyền đã tăng lên rất nhanh, hơn nữa còn vang lên tiếng còi tàu.
Tống Vy nghe thấy tiếng còi, không những không chói tai mà ngược lại thấy rất hay, cứ như âm thanh từ thiên đường.
Lúc này cuối cùng cô cũng hiểu được mấy câu nói trên mạng “người đàn ông định mệnh của tôi sẽ vượt gió cưỡi mây đến đón tôi” là có ý gì.
Tuy Đường Hạo Tuấn không vượt gió cưỡi mây nhưng anh lái một chiếc du thuyền khổng lồ đón cô về nhà.
Ở phòng khách dưới lầu, Lâm Giai Nhi nghe thấy thấy du thuyền liền sững người mất một lúc.
Chuyện gì thế này?
Sau lại có tiếng du thuyền?
Đường Hạo Minh quay về rồi sao?
Hay là có tàu du lịch đi ngang qua đây?
Lâm Giai Nhi híp mắt, càng lúc càng cảm thấy bất an, nhịp tim tăng lên nhanh chóng. Thậm chí cô còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Không, chắc không phải là Đường Hạo Minh đâu, có thể chỉ là tàu du lịch đi ngang qua đây thôi.
Dù sao vùng biển này không cách vùng biển bình thường không xa lắm, chỉ khoảng 300km.
Hơn nữa vùng biển bình thường kia còn có một sòng bạc nổi tiếng thế giới nên có rất nhiều người đến đây tìm sự kích thích.
Nên việc người có tiền đi qua vùng biển này cũng không phải là không có khả năng.
Lúc này, người giúp việc đột nhiên chạy vào phòng nhìn Lâm Giai Nhi rồi hốt hoảng nói: “Cô chủ, không xong rồi, có một chiếc du thuyền đang tiến về đảo của chúng ta!”
“Cái gì?” Lâm Giai Nhi biến sắc. “Tiến tới đây sao, không phải đi đường vòng?”
“Không phải ạ.” Người giúp việc lắc đầu.
Lâm Giai Nhi siết tay: “Hay là con tàu đó xảy ra vấn đề không thể chuyển hướng? Nên mới lái về phía này?”
“Tôi không biết, nhưng con tàu đó trống khá mới, hơn nữa tốc độ rất nhanh, không có vẻ gì là phát sinh sự cố cả.” người giúp việc nói.
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Vậy họ tiến về phía chúng ta à, tôi phải đi xem thử ai dám chạy tới đảo tư nhân.”
Nói xong, cô ta tức giận bước ra khỏi biệt thự.
Vừa ra ngoài, cô ta đã nhìn thấy con tàu đã dừng lại trên mặt biển, cách nơi này tầm 300m.
Rồi Lâm Giai Nhi nhìn thấy ba chiếc ca nô lao ra từ trong tàu, từng người đàn ông mặc đồ đen xuống tàu ngồi lên cano rồi phóng về phía đảo.
Những người đàn ông này mặc đồ y hệt nhau, vóc dáng cực kỳ cao to, khí chất nghiêm nghị, vừa nhìn là biết họ là vệ sĩ có nhiều kinh nghiệm.
Khi đám vệ sĩ nhìn cô ta, tim Lâm Giai Nhi run lên, sắc mặt trắng bệch.
Chuyện gì thế này?
Sao lại có nhiều vệ sĩ như thế?
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là chiếc cano thứ ba.
Khi nhìn thấy chiếc cano thứ ba, Lâm Giai Nhi cuối cùng cũng hoảng sợ. Đầu cô ta vang lên tiếng nổ nhưng sấm chớp vang rền, khiến cô ta choáng váng, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
Sao lại là Đường Hạo Tuấn!
Đường Hạo Tuấn tìm thấy chỗ này rồi, sao anh ta lại tìm được đây?
Bỗng nhiên, Lâm Giai Nhi nhớ lại câu “tự lo cho mình” Tống Vy vừa nói khi nãy, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra ý Tống Vy là gì.
Vì Tống Vy đã sớm biết Đường Hạo Tuấn sắp tới đây nên mới nói cô ta tự lo cho mình rồi len lén bước lên lầu vì sợ mình bị bắt làm con tin sẽ ảnh hưởng tới Đường Hạo Tuấn.
Khốn nạn, khốn nạn!
Lâm Giai Nhi nổi điên, nét mặt vặn vẹo, chỉ hận không thể xé Tống Vy thành nghìn mảnh.
Nhưng dù có muốn làm thế thì Tống Vy đã trốn trong phòng từ lâu rồi.
“Cô chủ, chúng ta nhanh chạy thôi.” Người giúp việc chưa từng gặp mặt Đường Hạo Tuấn nhưng cô ta đã thấy ảnh của anh. Vừa nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, cô ta liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nói với Lâm Giai Nhi .
Lâm Giai Nhi cười giễu.
Chạy?
Cô ta có thể chạy đi đâu?
Phương tiện duy nhất là trực thăng của Đường Hạo Minh, ngoài ra không còn thứ gì khác.
À, trong nhà kho của biệt thự còn một chiếc thuyền lá, nhưng có tác dụng gì chứ?
Còn chưa chèo được một 100m thì đã bị cano bắt kịp rồi.
Nghĩa là, bọn họ không còn đường thoát.
Toàn thân Lâm Giai Nhi đều run lên, cô ta không cam lòng.
Cô ta không ngờ mình trốn nhiều tháng như vậy, còn thoát khỏi tay Đường Hạo Tuấn không biết bao nhiều lần mà bây giờ lại bị Đường Hạo Tuấn tóm được.
Chẳng lẽ cuộc đời cô ta sẽ chấm hết như thế này sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.