“Cả đời sống ở đây?” Hình như Tống Vy vừa nghe được một chuyện cười, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lâm Giai Nhi cau mày: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì. Câu khiến tôi ở lại đây cả đời này khá buồn cười đó. Cô dám chắc tôi sẽ ở đây cả đời không?” Tống Vy thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn cô ta.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt của Tống Vy, lòng Lâm Giai Nhi bỗng cảm thấy bất an, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không đoán được là gì.
Lâm Giai Nhi chỉ có thể cười lạnh, không chịu thua kém mà đáp lời: “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ cô còn có thể rời khỏi đây sao? Đường Hạo Minh sẽ không bao giờ thả cô đi đâu, tôi càng không thể.”
Sau khi xử lý xong Đường Hạo Minh, cô ta sẽ giải quyết Tống Vy.
Cô ta vốn định giết chết Tống Vy.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô ta đã thay đổi. Lâm Giai Nhi muốn làm Tống Vy trở thành người tàn phế rồi nhốt cô trên hòn đảo này để Tống Vy phải sống cả đời trong đau khổ.
Nhiều khi, sống còn đau đớn hơn là chết.
Tống Vy không biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu, vì cô biết cũng chẳng có gì tốt đẹp.
“Vậy sao? Chẳng lẽ cô có quan hệ gì với tôi à, tôi chưa bao giờ mong cô sẽ thả tôi đi cả, nên lời này của cô không có tác dụng gì đâu!” Tống Vy cười lạnh.
Lúc này, lại có âm thanh từ tai nghe trong tai cô truyền tới: “Mợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483373/chuong-1081.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.